13
Thời gian Lâm Vi đến tìm tôi muộn hơn tôi tưởng rất nhiều.
Thực ra, ngay sau ngày thi đại học, bà ấy đã chủ động tìm tôi.
“Cô Trì, tôi nghĩ rằng Tiểu Nghiễn nên học ngành tài chính. Cô nghĩ sao?”
Dù là giọng điệu hỏi han, nhưng chẳng có chút không gian nào để tôi trả lời.
Tôi gật đầu một cách cứng ngắc.
Chu Thời Nghiễn lúc nào cũng muốn đăng ký ngành tiếng Pháp, nhưng Lâm Vi sẽ không bao giờ đồng ý.
“Tiểu Nghiễn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu, tôi không muốn nó đi sai đường…”
“Nó chỉ là nhất thời đam mê, giống như việc đua xe vậy, không thích nữa thì sẽ bỏ lại.”
“Tôi nghe nói cô Trì đã nộp đơn xin suất trao đổi sinh viên. Tôi có thể chi trả toàn bộ chi phí…”
Ý của bà ấy, tôi hiểu rất rõ. Bà ta muốn tôi và Chu Thời Nghiễn dứt khoát cắt đứt. Bà nghĩ rằng thân phận của tôi không xứng với nhà họ Chu.
“Tôi biết cô Trì đã đến nhà họ Chu với mục đích gì.”
“Trong người Tiểu Nghiễn đúng là có trái tim của Hứa Dương…”
“Nhưng Tiểu Nghiễn là con trai của Lâm Vi tôi, còn Hứa Dương chỉ là một đứa con ngoài giá thú không thể lộ diện!”
Lời của Lâm Vi như một tiếng sấm nặng nề đánh thẳng vào lòng tôi. Tôi ngước lên nhìn bà ta, kinh ngạc.
Thì ra bà ấy biết hết mọi chuyện.
Bà ấy biết Hứa Dương là con ngoài giá thú của nhà họ Chu. Biết Hứa Dương là anh trai cùng cha khác mẹ với Chu Thời Nghiễn. Biết trái tim của Hứa Dương đã được hiến cho Chu Thời Nghiễn. Biết tại sao tôi phải làm mọi cách để ở lại làm gia sư cho cậu ấy.
“Cô Trì, chắc cô không muốn Tiểu Nghiễn biết chuyện này chứ?”
Bà ta đang đe dọa tôi.
Lâm Vi là một nữ doanh nhân thành đạt, nhưng không phải là một người mẹ tốt. Bà ta đã sắp đặt sẵn mọi con đường cho Chu Thời Nghiễn, nhưng không biết cậu ấy thực sự muốn gì.
Bà không biết rằng Chu Thời Nghiễn không phải nhất thời đam mê đua xe. Cậu ấy nghiện đua xe chỉ vì trong những khoảnh khắc adrenaline dâng trào, cậu ấy có thể quên đi mọi phiền muộn.
Quên đi sự thờ ơ của cha mẹ, quên đi sự kiểm soát của gia đình. Chỉ khi nhịp tim dồn dập, cậu ấy mới thực sự là chính mình. Không chỉ là người thừa kế của nhà họ Chu nữa.
Chu Thời Nghiễn đã khóa xe lại, chỉ vì cậu ấy sợ tôi lo lắng.
Khi gặp lại Lâm Vi, bà ấy vẫn cao ngạo như trước. Thời gian dường như không để lại dấu ấn gì trên gương mặt bà.
“Tôi không ngờ cô Trì còn quay lại.”
Lâm Vi nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
“Tôi cứ tưởng cô là người giữ lời hứa cơ đấy?”
Lâm Vi lại lấy ra một bức ảnh.
“Đây là vị hôn thê mà tôi đã tìm cho Tiểu Nghiễn, tiểu thư của nhà họ Triệu, Triệu Nhược Linh. Chỉ có những người như cô ấy mới xứng với Tiểu Nghiễn.”
“Gia đình cô thì chẳng ra gì.”
Nếu là tôi của năm năm trước, chắc tôi sẽ quay lưng bỏ đi. Nhưng không hiểu sao năm năm sau, tôi bỗng có cảm giác muốn phản kháng.
Phản kháng vì bản thân, cũng phản kháng vì Chu Thời Nghiễn.
“Bà Lâm, tôi nghĩ tôi chưa bao giờ đồng ý với bà điều gì. Việc du học là do tôi tự nộp đơn, số tiền 5 vạn mà bà đưa tôi cũng không nhận.”
“Học phí và sinh hoạt phí của tôi đều do tôi tự kiếm được, tôi chưa từng nhận một đồng nào từ bà.”
Người trong bức ảnh rất xinh đẹp, tươi sáng và hoạt bát, đúng là tiểu thư nhà danh giá, rất xứng đôi với Chu Thời Nghiễn.
Nhưng tình yêu không phải chỉ cần xứng đôi là có phản ứng hóa học, đúng không?
Chu Thời Nghiễn có thể chờ tôi năm năm, tôi cũng muốn kiên trì vì cậu ấy một lần.
Tôi đối diện thẳng với ánh mắt của Lâm Vi.
“Chu Thời Nghiễn là một con người, bà nên để cậu ấy tự lựa chọn.”
Lâm Vi có vẻ tức giận, bà ta hừ lạnh một tiếng.
“Cô Trì, chẳng lẽ cô không sợ Tiểu Nghiễn biết sự thật về lý do cô tiếp cận cậu ấy sao?”
Sợ chứ, sao tôi lại không sợ. Nhưng lần này, tôi muốn đặt cược một lần…
14
Hai tháng qua, Chu Thời Nghiễn rất dính lấy tôi. Có lẽ vì sợ tôi lại rời đi lần nữa nên cậu ấy thậm chí còn ôm chặt lấy tôi ngay cả khi ngủ khiến tôi suýt ngạt thở.
Thời gian này, ngoài đêm bị nhốt gần như mất kiểm soát ra thì Chu Thời Nghiễn không hề động chạm gì đến tôi. Cậu ấy chỉ ôm tôi ngủ. Ngay cả trong giấc mơ, cậu ấy cũng đe dọa tôi:
“Trì Hạ, nếu em dám đi, tôi sẽ bóp chết em!”
Tôi vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhíu chặt của cậu ấy, rồi hôn lên má cậu ấy.
“Chu Thời Nghiễn, tôi tin cậu.”
Hôm đó, Chu Thời Nghiễn ôm tôi trong lòng, giọng điệu đầy thân mật.
“Chị à, đi dự một buổi tiệc với tôi nhé.”
Đôi mắt cậu ấy lấp lánh, như thể rất mong đợi câu trả lời của tôi.
“Ai sẽ tham dự?”
Tôi biết buổi tiệc mà Chu Thời Nghiễn nhắc đến, đó là tiệc sinh nhật lần thứ 25 của cậu ấy. Tôi đã gặp những người bạn của cậu ấy.
“Chỉ là mấy người bạn của tôi thôi. Nếu em không thích thì…”
“Tôi sẽ đi.”
Đôi mắt Chu Thời Nghiễn thoáng hiện sự ngạc nhiên, có lẽ không ngờ tôi lại đồng ý nhanh đến vậy.
Trong buổi tiệc, mọi người đều trêu chọc Chu Thời Nghiễn.
“Cậu cuối cùng cũng kéo chị ấy về rồi à!”
“Chị Trì Hạ, nếu chị còn không về, tôi nghĩ cậu ấy sẽ trở thành thầy tu mất thôi.”
“Chị không biết đâu, sau khi chị ra nước ngoài, cậu ấy đã điên cuồng thế nào. Uống rượu đến mức suýt chút nữa phải nhập viện…”
Nghe những lời trêu đùa đó, Chu Thời Nghiễn không hề tức giận, chỉ nắm lấy tai bọn họ.
“Chúng mày muốn ăn đòn à!”
Tiếng cười và sự ồn ào lan tỏa khắp phòng.
Rõ ràng tôi là người bỏ đi mà không lời từ biệt, tôi nghĩ rằng sẽ nhận được những lời trách móc từ bạn bè của cậu ấy. Nhưng tất cả đều chỉ trêu chọc hành vi của Chu Thời Nghiễn, không ai trách tôi lấy một lời.
Chàng trai ấy, người luôn dành hết tình cảm cho tôi, thực sự đã bảo vệ tôi rất tốt.
Khi mọi người đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên một cô gái bước vào, tay đẩy chiếc xe có bánh sinh nhật bên trên, vừa đi vừa nói:
“Thời Nghiễn, sinh nhật vui vẻ!”
15
Những người đang cười đùa bỗng chốc im lặng. Chu Thời Nghiễn cau mày, biểu cảm có chút khó chịu.
“Cô đến đây làm gì?”
Cô gái đứng tại chỗ, nở nụ cười dịu dàng và lịch sự.
“Thời Nghiễn, dì nói với tôi rằng anh tổ chức sinh nhật ở đây, tôi không mời mà đến, hy vọng không làm phiền mọi người chứ?”
Không ai trong phòng lên tiếng.
Chu Thời Nghiễn bực bội kéo cổ áo, không thèm ngẩng đầu.
“Triệu Nhược Linh, về nói với bà ấy đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa, và đừng sắp xếp những người phụ nữ chẳng đâu vào đâu cho tôi!”
“Và tôi không có hứng thú với cô!”
Thì ra cô gái này chính là người mà bà Lâm đã sắp xếp làm vợ chưa cưới cho Chu Thời Nghiễn, còn xinh đẹp hơn nhiều so với trong ảnh.
Những lời nói tàn nhẫn ấy khiến khuôn mặt của Triệu Nhược Linh lộ rõ vẻ bối rối.
“Thời Nghiễn, chúng ta…”
“Ra ngoài!”
Triệu Nhược Linh nhìn tôi đầy suy nghĩ, sau đó tiến thêm vài bước về phía Chu Thời Nghiễn.
“Thời Nghiễn, chẳng lẽ anh không muốn biết lý do Trì Hạ tiếp cận anh sao?”
Tôi chợt hiểu, Triệu Nhược Linh đến đây là nhắm vào tôi.
“Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa!”
“Trái tim anh đang mang là của Hứa Dương, là mối tình đầu của Trì Hạ. Ban đầu cô ấy tiếp cận anh chỉ vì trái tim này!”
“Mục đích của cô ấy không trong sáng, anh còn muốn vì cô ta mà cắt đứt quan hệ với cả nhà họ Chu sao?”
Ngay khi câu đó được thốt ra, không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Chu Thời Nghiễn nhìn chằm chằm vào mắt tôi:
“Cô ta nói đúng không?”
Không khí trong phòng như bị đông cứng, mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề. Nỗi đắng cay dâng lên trong cổ họng, tôi cảm thấy ngực mình thắt lại. Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy đáp:
“Đúng vậy.”
Chu Thời Nghiễn khẽ động môi, nở một nụ cười mang theo chút tự giễu, ánh mắt nhìn tôi đầy tuyệt vọng.
Triệu Nhược Linh không sai, ban đầu tôi quả thật chỉ muốn nhìn xem em trai của Hứa Dương như thế nào.
Hứa Dương luôn biết mình có một người em trai. Anh ấy từng nói muốn gặp người em trai này một lần. Muốn xem người em trai có cha liệu có hạnh phúc như trong tưởng tượng không.
Khi biết rằng Chu Thời Nghiễn đã trải qua phẫu thuật ghép tim, trong khoảnh khắc tôi đã có chút ích kỷ.
Tôi muốn thay Hứa Dương chăm sóc trái tim ấy. Đó là thứ duy nhất anh ấy để lại trên thế giới này.
Nhưng tôi luôn biết rằng Chu Thời Nghiễn không phải Hứa Dương, và tôi cũng chưa bao giờ coi cậu ấy là Hứa Dương.