“Không cần nhìn.” Giọng anh vẫn lạnh nhạt, nhưng đầu ngón tay không tự chủ được mà co lại, các khớp ngón tay hơi hồng lên, chiếc quần anh mặc cũng sắp bị bóp nát đến nơi.
Trước đây sao tôi không phát hiện, dáng vẻ xấu hổ của người đàn ông này lại đáng yêu đến thế.
Tôi chú ý thấy cổ áo của Tống Hoài Nam hơi xộc xệch, liền đưa tay định giúp anh chỉnh lại.
“Đừng chạm vào.” Giọng nói lạnh lùng vang lên ngay trên đầu.
Rất dữ.
Tôi sững người, chợt nhớ đến những bình luận vừa rồi.
Cũng đúng, ba năm qua tôi chưa từng đối xử tốt với Tống Hoài Nam, trong khi Tô Đình lại giống như ánh mặt trời, luôn ấm áp khích lệ anh vượt qua bóng tối.
Tống Hoài Nam ghét tôi là điều đương nhiên.
Tôi cười tự giễu, rút tay về giữa chừng:
“Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa giúp tôi, tôi đi ngủ đây.”
Người đàn ông đóng cửa lại, nhưng không rời đi, mà ngược lại từng bước tiến gần tôi hơn.
Hơi thở nóng rực của anh ngày càng rõ, mắt anh đỏ ửng lên vì cố kiềm chế.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn:
“Tống Hoài Nam, anh sao thế? Bị sốt à?”
Bình luận:
【Nói chính xác thì là “phát tình” rồi… Nam phụ à, anh đừng yêu quá mức như vậy, nữ phụ chỉ đang rảnh rỗi trêu chọc chút thôi mà, anh vui đến mức đẩy nhanh luôn kỳ phát tình sao?】
“Kỳ phát tình?” Tôi lẩm bẩm.
Kết hôn ba năm, tôi chưa bao giờ biết Tống Hoài Nam còn có kỳ phát tình.
【Nữ phụ ngốc quá, cứ tưởng nam phụ lạnh lùng không ham muốn. Xin lỗi nhé, anh ta là yêu tinh đấy. Huống hồ dáng em đẹp thế, nhan sắc còn là số một trong truyện, chỉ là anh ta không nỡ ép em thôi.】
【Mỗi lần đến kỳ, Tống Hoài Nam đều lén lấy một món đồ của em rồi ra ngoài trốn, không để em thấy.】
【Nhắc mới nhớ, mấy món đồ ấy cũng tội ghê, đều bị “trời ban” cho nam phụ mài mòn gần nát rồi…】
Tôi ngơ ngác nhìn màn hình tràn ngập bình luận, cảm giác như đang nhìn đầy những mảng mosaic.
Chẳng lẽ anh ấy không cho tôi chạm vào vừa rồi là vì kỳ phát tình?
Tống Hoài Nam bồn chồn vùi đầu vào cổ tôi, cọ qua cọ lại.
Làn da trắng nhợt của anh dần hiện lên sắc đỏ ửng, nhuốm màu ham muốn, xóa nhòa vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
Trước đây, tôi một lòng đối phó Tô Đình, cố giành lại Thẩm Phi, chưa từng nhìn kỹ Tống Hoài Nam.
Không ngờ, người đàn ông này lại đẹp đến mức này.
Ngũ quan của anh còn tinh xảo hơn cả các ngôi sao trên tivi.
“Trong ngăn kéo phòng làm việc… có thuốc và kim tiêm, lấy… đi…” Giọng anh đứt quãng, cố gắng che đi những hoa văn và lớp vảy dần hiện trên cơ thể.
Tôi nhìn người đàn ông đang chịu đựng đến cực hạn, đôi môi cắn đến bật máu, quần áo ướt đẫm mồ hôi bám sát cơ thể, lộ ra những đường cơ bụng khiến người ta không thể dời mắt…
Chợt, tôi thay đổi ý định.
Ba năm phòng không gối chiếc, tuy không có nhu cầu mãnh liệt như yêu tinh.
Nhưng tôi cũng là một người bình thường mà.
Mặc dù điều khoản đầu tiên trong hợp đồng hôn nhân là do tôi tự tay viết:
Không nói đến tình cảm, chỉ nói đến tiền, tuyệt đối không được lợi dụng lúc người ta yếu thế.
Nhưng tôi là nữ phụ độc ác, đạo đức thấp kém mà, giữ lời hứa cái gì chứ…
Nghĩ thông rồi, tôi nhẹ nhàng vỗ lên mặt người đàn ông, khẽ nói: “Tống Hoài Nam, nhớ nhẹ tay thôi nhé.”
“Đừng chạm vào tôi, bẩn…” Tống Hoài Nam run rẩy toàn thân vì sự động chạm của tôi, nhưng vẫn cố giữ lấy chút lý trí cuối cùng.
“Nhưng tôi muốn mà…”
Tôi cởi bỏ áo choàng tắm, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên môi anh, kiễng chân lên hôn.
Bình luận hiện lên:
【Chuyện gì thế này, nữ phụ lại chủ động à.】
【Cái vỗ mặt này, aaaaa, tôi tan rồi! Chị ơi, chị còn thiếu chó không?】
【Trong yêu có hận, đồ bỏ. Trong hận có yêu, đỉnh của chóp!】
【Tay run rẩy, tim đập mạnh. Cuối cùng, cặp đôi phản diện của chúng tôi cũng sắp “làm hận” rồi sao!】
Khoảnh khắc môi chạm môi, Tống Hoài Nam ngay lập tức chiếm thế thượng phong, bàn tay rộng lớn và nóng bỏng giữ chặt sau gáy tôi.
Không khí trong phổi bị cưỡng ép lấy đi, chân tôi mềm nhũn không tự chủ được.
Không biết từ lúc nào, một sợi “dây thừng” màu đen to bản đã quấn quanh eo tôi.
Bị quấn quá chặt, tôi đau đến phát ra tiếng rên, cố gắng gỡ nó ra.
“Xin lỗi, đừng… đừng nhìn…” Tống Hoài Nam như bừng tỉnh, đồng tử đột nhiên co rút lại, cố gắng giấu đi chiếc đuôi lộ ra vì xúc động.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã vội vã chạy ra khỏi phòng.
Không lâu sau, từ phòng làm việc bên cạnh vang lên tiếng lục lọi ngăn kéo loạn xạ, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khó diễn tả.
Tôi vịn vào tủ quần áo, vừa cố gắng hít thở không khí trong lành, vừa nhìn dòng bình luận:
【Tống Hoài Nam, đồ hèn nhát, quay lại đây! Ông còn chưa kịp cởi quần, anh chạy gì chứ.】
【Đủ rồi, chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy thương nam phụ sao? Từ nhỏ đã bị sỉ nhục và bắt nạt vì là yêu tinh. Đến khi cưới được ánh trăng sáng trong lòng, thì cô ấy cũng cảm thấy anh đáng ghét. Sao anh không tự ti được chứ.】
【Nữ phụ à, tổ tông nhỏ của tôi ơi, cô nhất định phải ghét bỏ bản thể của nam phụ vào lúc này sao? Anh ấy sắp tan vỡ mất rồi.】
Không phải đâu, tôi oan mà.
Tôi chỉ muốn bảo anh ấy đừng quấn chặt như vậy thôi…
4
Sáng hôm sau, tỉnh dậy thì không còn thấy bóng dáng Tống Hoài Nam đâu.
Tôi ngồi ăn bữa sáng với sandwich, hít sâu ba giây rồi mở điện thoại.
Bất ngờ phát hiện tất cả những bình luận ác ý như đã bốc hơi sau một đêm.
Những trang báo chỉ trích tôi dữ dội nhất, thậm chí cả tài khoản chính thức của họ cũng bị khóa.
Một người bạn trong giới truyền thông còn gửi tôi một bức ảnh chụp bố mẹ tôi đến công ty của họ, kèm theo dòng chữ: 【Mọi thứ đã được giải quyết rồi.】
Tôi mỉm cười.
Biết ngay là bố mẹ sẽ không bỏ mặc tôi mà.
Dù sao, những rắc rối lớn nhỏ trước đây cuối cùng đều do họ đứng ra dàn xếp.
【Thật là phục nam phụ, giúp nữ chính xong đều âm thầm giao hết công lao cho cặp vợ chồng tiện nghi kia.】
【Tống Hoài Nam, tổng tài mặt lạnh giặt quần lót số một. Vợ vui, anh ta hạnh phúc phục vụ. Vợ không vui, anh ta lạnh lùng vẫn phục vụ.】
【Tiếc là, nữ phụ chẳng hiểu gì cả. Tối qua còn ghét bỏ lộ liễu như thế, tuy tránh được vụ ly hôn, nhưng e rằng cuối cùng vẫn không thoát khỏi định mệnh bị cưỡng chế.】
Tôi sửng sốt dời mắt khỏi bình luận, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của bố mẹ trên màn hình điện thoại suốt mười phút.
Rồi tôi phát hiện, đúng là có dấu vết chỉnh sửa photoshop…
Tôi mở WeChat, lục tìm tên Tống Hoài Nam từ dưới cùng danh sách lên:
【Hôm nay anh có rảnh không? Em có chuyện muốn nói với anh.】
Tin nhắn trả lời ngay lập tức: 【Gửi nhầm người rồi.】
“…”
【Không đâu, chồng yêu~】
Đối diện lần này trả lời rất chậm:
【Chuyện tối qua, anh rất xin lỗi vì đã để em thấy những hình ảnh đáng ghê tởm đó. Hôm nay anh rất bận, nếu em muốn ly hôn thì cứ liên hệ luật sư trước.】
【Không, không, không,】 tôi vội vàng phản bác: 【Không phải ly hôn.】
Tống Hoài Nam: 【Được, gặp buổi chiều.】
Bình luận:
【Cười chết tôi rồi, muốn ly hôn thì “không rảnh”, không ly hôn thì “chiều gặp”.】
【Nguy hiểm thật, nữ phụ lại một lần nữa né được màn play hầm tối trong gang tấc. Sao tôi cảm giác cô ấy bắt đầu ý thức được điều gì đó và đang tự cứu lấy mình.】
【Tôi cứ thấy đoạn này có điềm xấu, nhưng lại không nhớ rõ là gì.】
5
Buổi chiều, tôi cố ý ăn mặc chỉnh tề, đến quán cà phê gần công ty của Tống Hoài Nam trước nửa tiếng.
Gọi một phần tráng miệng, cúi đầu thong thả ăn.
Đối diện vang lên tiếng ghế kéo.
Tôi ngẩng lên cười tươi: “Chồng yêu, anh thử xem…”
Nhưng khi ngẩng đầu, lại phát hiện người ngồi đối diện không phải Tống Hoài Nam.
Thẩm Phi nhìn chiếc váy đỏ trễ ngực gợi cảm và lớp trang điểm tinh tế của tôi, cười khẽ:
“Trần Lê Lê, thích tôi đến mức gọi cả ‘chồng’ luôn cơ à?”
Tôi chẳng buồn đôi co, đứng dậy định bỏ đi.
Nhưng bị Thẩm Phi nắm lấy cổ tay.
“Buông ra, chồng tôi đang ở gần đây.”
“Đừng giả vờ nữa, nếu không phải để chọc tức tôi, loại người cao ngạo như cô làm sao lại chịu cưới một kẻ nửa người nửa quỷ như Tống Hoài Nam. Đừng tưởng tôi không biết, ba năm nay, cô còn không để anh ta chạm vào mình.”
Ánh mắt Thẩm Phi rơi xuống đôi môi đỏ mọng của tôi, ánh mắt tối sầm, giọng nói đầy vẻ trêu đùa:
“Một nụ hôn, đủ để cô tạm tha cho A Đình không?”
Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi chỉ thấy xa lạ.
Người anh hàng xóm có chút ngỗ nghịch và ngang tàng trong ký ức, từ khi nào đã trở thành thế này…
Hình như ai tiếp xúc với Tô Đình rồi, cuối cùng cũng đều biến thành những con người mà tôi không nhận ra.
Thẩm Phi bóp nhẹ cằm tôi, từ từ cúi xuống:
“Lê Lê, em ăn mặc xinh đẹp thế này, là vì muốn gặp anh sao, hửm?”
Khi tôi đang giãy giụa, qua tấm kính, tôi thấy Tống Hoài Nam đang đứng bên ngoài.
Bình luận:
【Đừng mong thoát nữa, nữ phụ. Tống Hoài Nam đứng đó từ lúc cô gọi Thẩm Phi là chồng rồi. Yêu tinh năm giác quan siêu nhạy, lời hai người nói anh ta nghe hết cả.】
【Ôi trời, tình tiết căng thẳng, tôi thích!】
【Đỉnh thật, mỗi khi tôi tưởng Trần Lê Lê cuối cùng cũng giữ được mạng sống, cô ấy lại tìm ra cách chết thứ 361.】
Tôi dùng hết sức lực đẩy mạnh Thẩm Phi, lao ra khỏi quán cà phê.
Ngay trước khi Tống Hoài Nam kịp rời đi, tôi nắm lấy tay áo anh.
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn tôi, sâu thẳm không thấy đáy:
“Đây là chuyện em muốn nói với anh?”
“Không phải, em không biết tại sao Thẩm Phi lại xuất hiện ở đây…”
Nói được nửa câu, tôi nhớ lại tin nhắn của Thẩm Phi trước khi bị tôi chặn.
Hôm nay là thứ Sáu, nhưng rõ ràng tôi không hề đồng ý gặp anh ta.
Tôi đã cố hết sức tránh xa cả nam chính và nữ chính để tự cứu mình rồi.
Sức mạnh của cốt truyện, thật sự mạnh đến vậy sao?