Tôi và tổng tài yêu tinh đã làm vợ chồng trên danh nghĩa suốt ba năm.

Hôm tôi đề nghị ly hôn.

Anh ấy thản nhiên đồng ý, nhưng trên đầu đột nhiên hiện lên một loạt bình luận:

【Tên bệnh kiều chết tiệt, xích sắt và đồ chơi trong hầm đều đã đặt đúng kích cỡ cho nữ phụ, còn làm bộ quý ông gì nữa.】

【Nữ phụ, ký xong tờ đơn này, một giây sau tỉnh dậy cô sẽ “sát cánh” với nam phụ mà cô ghét lắm đấy.】

【Ồ hố, màn giam cầm cuối cùng cũng sắp tới, đúng ý ghét của tôi, sướng! Bản thể của yêu tinh hình như có gai nữa. Nữ phụ làm bao chuyện xấu, mắt mờ đi là đáng lắm.】

【Này, nữ phụ, cô ngốc à, mấy năm nay chỉ cần cô đối xử với nam chính tốt một chút thôi, tên yêu tinh điên cuồng vì tình này đã quỳ liếm chân cô, nhận làm chó trung thành từ lâu rồi, đâu đến nỗi vì yêu sinh hận, vặn vẹo như bây giờ…】

Tay tôi run lên khi ký, ngước nhìn người đàn ông không cảm xúc trước mặt:

“Cái đó… thôi khỏi ly hôn nhé.”

1

“Hả?” Sóng mắt của Tống Hoài Nam khẽ lay động, giọng anh lạnh nhạt.

Dáng vẻ thờ ơ của anh làm tôi tự hỏi liệu vừa rồi mình có bị ảo giác hay không.

Tôi hít một hơi sâu, đặt cây bút dở dang xuống, lục tìm từ ngữ trong đầu để giải thích:

“Đột nhiên tôi không muốn ly hôn nữa. Người ta bảo một ngày làm vợ chồng, trăm ngày tình nghĩa. Chúng ta bên nhau ba năm rồi, cũng quen với sự hiện diện của nhau, thật ra… tôi cũng hơi không rời xa anh được…”

Nói đến đây, vẻ mặt người đàn ông ngày càng nghi hoặc, tôi cũng mất hết tự tin, giọng nhỏ dần.

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Tống Hoài Nam là một tai nạn.

Năm năm trước, kể từ khi công ty xuất hiện thực tập sinh nghèo rớt mồng tơi tên Tô Đình.

Cuộc sống thuận buồm xuôi gió của tôi trở thành một mớ hỗn độn.

Thanh mai trúc mã từng thề chăm sóc tôi cả đời chuyển sang yêu cô ta, còn hủy hôn ngay trước mặt mọi người, khiến tôi mất hết thể diện.

Ngay cả cha mẹ vốn cưng chiều tôi cũng phá lệ đứng về phía Tô Đình.

Tôi ghen tị đến phát điên, để chứng minh mình không phải không ai thèm, tôi bực tức kết hôn với Tống Hoài Nam – tổng tài yêu tinh được đồn là nguy hiểm và khó gần.

Sau ba năm hôn nhân, tôi liên tục gây khó dễ cho Tô Đình nhưng hết lần này đến lần khác đều thua thảm.

Mỗi lần hoặc bị Tống Hoài Nam phát hiện ngăn chặn trước.

Hoặc vô tình tự làm hại chính mình.

Gần đây, khi những việc tôi hãm hại Tô Đình bị phơi bày, tôi hoàn toàn thân bại danh liệt, không ít bạn bè cũng chủ động cắt đứt liên lạc.

Tôi biết Tống Hoài Nam luôn chán ghét những hành động độc ác của tôi, lúc nào cũng thiên vị Tô Đình.

Nghĩ rằng thà để tôi chủ động đá anh ấy còn hơn bị anh bỏ rơi, ít ra trông sẽ phong độ hơn.

Khi gửi tin nhắn đề nghị ly hôn, Tống Hoài Nam đang trong một cuộc họp rất quan trọng.

Vậy mà anh gần như gọi lại ngay lập tức.

“Lý do.” Giọng nói trầm thấp của anh truyền qua điện thoại.

Tôi cười đầy ác ý: “Lần trước cửa phòng tắm không đóng kín, vô tình thấy cái đuôi nhớt nhát của anh, trông ghê chết đi được.”

Vì thế bây giờ khi tôi thốt ra câu “không thể rời xa anh,” đừng nói Tống Hoài Nam, đến tôi còn thấy không đáng tin…

“Chắc chắn không ly hôn?” Không có tiếng cười lạnh lẽo như tôi tưởng tượng, giọng nói trầm thấp của anh kéo tôi về hiện thực.

“Trước mắt không muốn ly hôn nữa.”

Tôi quan sát biểu cảm của Tống Hoài Nam, nhưng trên khuôn mặt anh không có chút vui mừng nào.

“Tuỳ em.” Anh ngừng vài giây, sau đó nhặt tờ đơn ly hôn ký dang dở trên bàn, ném thẳng vào máy hủy giấy.

Bình luận trên màn hình lại hiện lên:

【Nữ phụ độc ác này bị gì vậy, sao đột nhiên có vẻ thông minh ra thế?】

【Trần Lê Lê cuối cùng cũng tỉnh ngộ, chuẩn bị ôm chân nam phụ à? Tiếc là giờ có vẻ muộn rồi, thù hận của nam phụ đã ăn sâu bén rễ mất rồi.】

【Ai nói muộn, đúng lúc thì có! Các người không thấy nam phụ vứt tờ đơn ly hôn vào máy hủy giấy mà khoé miệng cong lên sao? Với lại, cái máy hủy giấy này cười xỉu, cái gã đàn ông này sợ nữ phụ hối hận ngay giây sau à?】

【Nữ phụ tiếp tục cố gắng, đừng dừng lại, tăng lực đi! Nam phụ là bệnh kiều yêu tinh, không có đạo đức; cô là ác nữ. Hai người là trời sinh một cặp. Kéo anh ta về phe cô, chẳng lẽ còn sợ đấu không lại nữ chính Tô Đình?】

2

Buổi chiều hôm đó, tôi ngồi suy nghĩ cả buổi.

Cuối cùng, tôi cũng nhận ra thế giới tôi đang sống thực chất là một quyển tiểu thuyết ngọt sủng.

Tô Đình là nữ chính, còn tôi là ác nữ độc ác, làm đủ mọi chuyện xấu, và cuối cùng bị nam phụ giam cầm đến chết.

Không lạ gì khi ai đến gần Tô Đình cũng bị cô ta thu hút, như thể cả thế giới đều xoay quanh cô ấy.

Hôm nay có quá nhiều thông tin để tiêu hoá.

Tối, sau khi tắm xong, tôi mở điện thoại lên thư giãn thì bị ngợp trong vô số bình luận ác ý.

Hầu như tất cả các mạng xã hội của tôi đều bị công kích, dân mạng đều đứng ra bênh vực nữ chính Tô Đình.

Trúc mã Thẩm Phi gửi tin nhắn:

【Trần Lê Lê, đừng tưởng tôi không biết. Cô chỉ đang dùng mấy chiêu bẩn thỉu này để ép tôi rời khỏi A Đình mà ở bên cô thôi.】

【Hừ, bày trò lớn thế chẳng phải chỉ để gặp tôi sao. Được, cô toại nguyện rồi, chiều thứ Sáu gặp ở chỗ cũ!】

Tôi không trả lời, kéo anh ta vào danh sách chặn rồi tắt màn hình điện thoại.

Bình luận lại tràn ra:

【Tôi không định tẩy trắng, nhưng thực ra ác nữ cũng có lý do để độc ác mà. Một tiểu thư nhà giàu kiêu hãnh, chỉ sau một đêm, cha mẹ, người yêu, bạn bè đều như bị trúng bùa, không thèm để ý đến cô ấy nữa mà chỉ quan tâm đến một cô gái khác. Nếu là tôi, tôi cũng phát điên.】

【Ác nữ có nhan sắc, có tiền, sao lại thua đủ đường trước nữ chính – kiểu ngốc nghếch không phân biệt nổi Word với WPS thế này. Mấy cuốn truyện cẩu huyết thật chẳng có logic gì…】

【Nếu tôi là tác giả, nữ chính ăn một tát, nam chính ăn hai tát, ác nữ và bệnh kiều nam phụ khoá lại với nhau, không sinh ra tám bảo bảo thì đừng hòng ra khỏi hầm. Thế nào?】

“…”

Thế nào á? Không thế nào cả.

Sau khi ổn định tâm trạng, tôi chuẩn bị đi ngủ.

Vừa cởi đồ thì cửa phòng ngủ đột ngột mở ra.

Ánh mắt của Tống Hoài Nam lướt qua người tôi từ trên xuống.

Tôi lập tức chộp lấy áo choàng tắm, khoác vội lên người.

“Xin lỗi, em quên khoá cửa.”

Ánh mắt Tống Hoài Nam nóng rực nhìn tôi, yết hầu anh khẽ chuyển động, những lớp vảy đen trên người anh dần hiện rõ.

Khi yêu tinh động tình, cơ thể sẽ không kìm được mà lộ ra bản thể…

Chữ “cút” đã đến đầu lưỡi.

Tôi nhìn thấy bình luận:

【Tôi cá nữ phụ chắc chắn sẽ trưng ra biểu cảm cao ngạo, khinh thường, sau đó nói một câu “cút ra ngoài”. Thế là xong, tình cảm của nam phụ cứ thế bị bào mòn từng chút một.】

【Trần Lê Lê à, đối xử với chồng mình nhẹ nhàng chút đi. Bây giờ cô tát anh ta một cái, sau này trong hầm tối, chính cái miệng cô sẽ chịu đau đó. Nứt khoé môi đau lắm đấy!】

Dưới lời nhắc nhở của bình luận, tôi nhanh chóng thay đổi, khẽ mỉm cười với Tống Hoài Nam:

“Không sao đâu, chồng—”

Tống Hoài Nam vốn định rời khỏi phòng, bước chân lập tức dừng lại, ánh mắt sâu thẳm, chờ tôi nói tiếp.

Trời ạ, tại mấy cái bình luận toàn gọi “chồng” mà tôi cũng bị nhiễm…

【Gấp chết tôi rồi, nhanh nói một câu “chồng yêu” đi, mạng của anh ấy cũng cho cô, nữ chính tính là cái gì chứ.】

【Đừng làm nam phụ nghe rẻ tiền vậy, ba năm chịu đựng lạnh nhạt, rõ ràng anh ấy ghét nữ phụ hơn là yêu. Hơn nữa, chẳng lẽ các người quên rồi sao, để bảo vệ nữ chính, nam phụ đã giam cầm nữ phụ đến chết mà.】

Bình luận trên màn hình chia thành hai phe, cãi nhau om sòm.

Tôi nhướng mày, cũng muốn kiểm chứng mấy thông tin này, liền thử dụ dỗ theo tình huống vừa rồi:

“Tống Hoài Nam, anh thấy dáng em đẹp không?”

“Bình thường.” Anh ta cúi mắt, giọng nói lạnh nhạt, không để lộ chút cảm xúc nào.

【Giả vờ à, giữ vẻ mặt lạnh lùng thế này thì làm sao lấy được vợ. Cũng không trách nữ phụ cưới anh ba năm mà vẫn thích nam chính, anh xứng đáng bị thế.】

【Tôi ngủ quên à? Sao hôm nay nữ phụ có vẻ không ghét nam phụ nữa nhỉ! Cặp đôi phản diện của chúng tôi tự nhiên cũng dễ thương lên hẳn rồi???】

Tôi không từ bỏ, tiến thêm một bước, cười trêu chọc:

“Anh chưa nhìn mà, sao biết bình thường?”