03
Bình luận:
【Có ai đó làm ơn chặn cái miệng ác ôn của cô gái này lại không? Tôi không chịu nổi nữa.】
【Việc anh ấy tham gia show hẹn hò có liên quan gì đến cô ấy chứ? Đúng là nhiều chuyện quá.】
【Haha, thấy người vô duyên rồi, nhưng chưa thấy ai vô duyên như vậy.】
【Thật đó hả? Đỉnh lưu quốc tế mà cũng bị gia đình thúc cưới sao?】
Bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng thực tế là tôi và Tạ Tri Châu đang ngầm đối đầu nhau trong lúc ăn tối.
Sau đó, cả hai quay lại căn nhà chung để quay tập tiếp theo.
Vì tôi và Tạ Tri Châu là nhóm cuối cùng quay về, nên vừa bước vào đã phải chịu cảnh khách sáo và tự giới thiệu đầy ngại ngùng.
Ánh mắt tôi không thể rời khỏi chị nữ hoàng điện ảnh, nhìn chị ấy duyên dáng, tôi không nhịn được mà sắp chảy nước dãi.
Nhìn chị ấy và cậu trai nhỏ ngọt ngào tương tác, trong lòng tôi có tiếng chuột đất hét lên vui sướng.
Nữ hoàng sắc sảo quyến rũ vs cậu trai nhỏ ngây thơ e thẹn.
Được đấy, quá được luôn!
Tạ Tri Châu vô duyên lại đứng chắn trước mặt tôi, cau mày nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nặng nề.
Tôi bực mình tặc lưỡi, hai mắt chạm nhau đầy bối rối.
Anh ta định làm gì đây?
Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc, rồi lại liếc sang cậu trai nhỏ ở phía xa.
Anh ta… không lẽ nào lại có hứng thú với cậu ấy đấy chứ?
Ngày đầu tiên quay thôi mà Tạ Tri Châu đã muốn đóng vai “tiểu tam” rồi à?
Không được, không thể để anh ta toại nguyện!
Tôi bước lên một bước, chắn trước mặt anh ta, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Bình luận lại sững sờ:
【Họ đang diễn kịch câm với nhau đấy à?】
【Cái cô Tô Lưu đáng ghét kia có thể dịch ra một chút không, cô ta đang chắn mất anh đẹp trai của tôi rồi.】
【Sao tôi cảm thấy hai người này có khí chất kỳ lạ, kiểu không thể diễn tả thành lời ấy nhỉ 】
【Người ở trên, bạn nói đúng cảm giác của tôi rồi.】
Chương trình cũng không chịu ngồi yên. Ngay tối ngày đầu tiên đã bắt đầu bày trò.
Chương trình bỗng dưng nghĩ ra ý tưởng tổ chức một buổi tiệc ngủ, vừa mặc đồ ngủ vừa trò chuyện về các vấn đề tình cảm, với lý do nghe thật hấp dẫn: giúp mọi người nhanh chóng thân thiết hơn.
Cư dân mạng đã chờ sẵn trước livestream, chuẩn bị đồ ăn vặt, ngồi sẵn để hóng drama.
Đừng nói họ, chính tôi cũng để mặt mộc, mang theo túi chân vịt cay nướng, háo hức ngồi sẵn để ăn chút “thức ăn cho chó độc thân”.
Tôi đứng trước chỗ ngồi, suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định từ bỏ cơ hội ngồi cạnh nữ hoàng điện ảnh để đổi lại ngồi đối diện chị ấy.
Quả nhiên, cậu trai nhỏ xấu hổ ngồi xuống cạnh nữ hoàng, hai má đỏ bừng, lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện lên.
Cậu nhóc ngây thơ dũng cảm theo đuổi tình yêu!
Nữ hoàng nhìn cậu ấy cười dịu dàng, cậu trai nhỏ xấu hổ cúi đầu xuống.
Tôi vừa gặm chân vịt vừa cười đến mức miệng sắp toạc ra tới tận mang tai.
Bình luận thì cười rần rần:
【Tô Lưu đúng là biết gặm couple.】
【Haha, nhìn Tô Lưu cứ như nhìn chính mình lúc này.】
【Có ai biết chân vịt cô ấy đang ăn là của hãng nào không? Nhìn ngon quá.】
Tôi đang xem vui vẻ thì Tạ Tri Châu ngồi xuống bên cạnh, mặc bộ đồ ngủ lụa màu xám.
Tôi nhai thịt, quay đầu cười lạnh với anh ta.
Tạ Tri Châu nhìn tôi, mắt long lanh:
“Chân vịt của em trông ngon quá, anh cũng muốn cắn thử.”
Tôi lập tức từ chối, chậm một giây cũng là không tôn trọng chân vịt của mình.
Tạ Tri Châu nói:
“Anh không lấy không của em đâu, anh sẽ trao đổi lại thứ khác.”
Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc.
Dưới ánh mắt tôi, anh ta lấy ra một hộp sô-cô-la hạt dẻ, cười nhẹ nhàng rồi đặt trước mặt tôi.
Tôi không nhịn được nuốt nước miếng, cầm một miếng chân vịt ném cho anh ta, rồi vui vẻ ôm lấy hộp sô-cô-la.
Đây là món tôi thích nhất, chỉ tiếc là nó thường xuyên hết hàng.
Ánh mắt Tạ Tri Châu dừng lại trên người tôi, cười khẽ, còn đưa tay xoa đầu tôi một cách điêu luyện.
Tôi lườm anh ta đầy oán trách, hất tay anh ta ra:
“Tạ Tri Châu, bao giờ anh mới bỏ được cái tật chó này hả?”
Tạ Tri Châu cười:
“Không sửa được đâu.”
“Anh muốn ăn đòn không?”
Tôi càng nhìn càng không chịu được, giơ tay đánh một cái thật mạnh vào đùi anh ta, rồi chợt nhận ra đây là livestream. Tôi lập tức thu tay lại, mím môi, cẩn thận nhìn quanh.
Mọi người đều quay sang nhìn bọn tôi, ánh mắt đầy tò mò. Nữ hoàng điện ảnh cũng nhìn tôi với ánh mắt quen thuộc, giống hệt cảm giác tôi vừa có lúc nãy.
Tôi liếc nhìn qua màn hình, thấy dòng bình luận đang nổ tung bèn âm thầm nuốt nước bọt, cố gắng tự trấn tĩnh lại, rồi kéo nhẹ đệm ngồi, từ từ rời xa Tạ Tri Châu.
Có khi nào… thật ra tôi và Tạ Tri Châu chỉ mới quen biết thôi không? Tôi với anh ta thật sự không thân thiết mà.
04
Bình luận tràn ngập màn hình:
【Hai người này thân thiết thật đấy, chắc chắn có gian tình.】
【Thôi nào, có thể đừng gán ghép lung tung được không? Ai cũng nghĩ Tạ Tri Châu là “thùng rác” à, chuyên đi “tái chế” mấy người cũ à?】
【Nói thật, gặm couple Tạ Tri Châu với Tô Lưu không bằng gặm anh ấy với Chu Chu có cảm giác hơn.】
【Haha, Tô Lưu ban đầu còn ngồi hóng couple, giờ bị ghép ngược lại luôn.】
【Ahhhh, thật sự quá đỉnh, hứng thú quá đi, ơ kìa Tô Lưu, sao lại rời đi rồi.】
【Hu hu hu, ánh mắt lạnh lùng của anh trai cool ngầu đã trở thành ánh nhìn trìu mến, bị đánh rồi mà vẫn còn cười hạnh phúc.】
【Tôi sẽ đứng đầu con thuyền CP Lưu-Châu, có chị em nào cùng tôi không? Gặm couple thôi!】
Tôi cười đầy ngượng ngùng, ngón chân cuộn lại. Nhưng tất cả mọi người ngồi đó đều đang cười đầy ẩn ý.
Không, mọi người nghe tôi giải thích đã!
Tôi vừa định mở miệng, chưa kịp nói chữ nào thì đã bị ai đó cắt ngang:
“Không sao, chúng tôi hiểu mà, không cần giải thích đâu.”
Tôi nói:
“Không phải, là…”
“Yên tâm đi, bọn tôi hiểu hết.”
Tôi cố gắng phân trần:
“Nghe tôi nói đã, thật sự tôi và…”
“Chúng tôi biết rồi, hai người chẳng có gì đâu, bọn tôi không hiểu lầm mà.”
Tôi cố gắng giải thích nhưng không thành công, chẳng ai tin cả.
Tôi đành nuốt nước bọt, chọn cách im lặng. Nhưng càng nghĩ tôi càng thấy bực, cuối cùng tôi quay sang nhìn Tạ Tri Châu chằm chằm, cố kìm nén mong muốn đá anh ta một phát.
Thằng cha đó lại còn làm bộ nắm tay, đưa lên miệng cười với đôi mắt cong cong.
Những người này cứ muốn hại tôi!
Sau một chút rắc rối nho nhỏ, bọn tôi quay lại với chủ đề của buổi tiệc ngủ.
Tôi nhìn cậu trai nhỏ và nữ hoàng với ánh mắt sáng rực, kiên quyết không bỏ sót bất cứ tia lửa nào giữa họ.
Ngồi trên đệm, tôi phấn khích đến mức ngọ nguậy như con sâu.
Thế mà, khi Tạ Tri Châu nói bừa rằng anh ta chưa từng yêu ai, tôi liếc anh ta một cái rồi tặc lưỡi.
Khi anh ta tiếp tục bịa ra chuyện rằng mẫu người lý tưởng của mình là người có mái tóc dài mềm mượt, đôi mắt to tròn, và khuôn mặt nhỏ tròn xinh xắn; tôi lại liếc mắt, tặc lưỡi hai lần.
Tên trai nhỏ mắt xanh tóc vàng khi xưa tôi thấy chắc là mù thật nên mới chọn Tạ Trì Châu.
Bình luận lại bùng nổ.
【Hahaha, cảm giác như hai người đang gà nói tiếng gà, vịt nghe tiếng vịt vậy.】
【Tạ Tri Châu thầm nghĩ: Tôi ám chỉ chưa đủ rõ sao? Tôi tả y chang em đó, lẽ nào phải nói thẳng tên em ra em mới hiểu lòng tôi sao?】
【Tô Lưu nghĩ thầm: Cứ bịa đi, dù anh có hét to bên tai rằng anh thích tôi, tôi cũng sẽ không nghe thấy đâu. Tôi ngu ngơ, thì anh làm gì được nào.】
【Không mà, tại sao anh Tạ lại thích Tô Lưu thế? Đổi người khác có được không?】
【Hahaha, Tạ Tri Châu gặp đúng cô vợ ngốc này rồi, hành trình theo đuổi vợ sau này chắc gian nan lắm đây.】
Sáng hôm sau, tôi ngủ dậy một cách tự nhiên, ăn sáng xong thì nằm trên sofa chơi trò “Cừu của bạn là cừu nào” và cố gắng qua được màn hai.
“Em có chơi được không đấy? Một trò chơi ghép hình như thế này chơi bao nhiêu lần mà không qua nổi.”
Giọng nói đáng ghét của ai đó vang lên trên đầu tôi.
Tôi mím môi, liếc anh ta một cái rồi lặng lẽ đưa điện thoại cho Tạ Tri Châu.
Anh ta tự tin nhận lấy, nhưng càng chơi thì lông mày càng nhíu chặt. Và không ngoài dự đoán, Tạ Tri Châu cũng thua.
Tôi nhìn anh ta đầy vẻ khinh bỉ rồi giật lấy điện thoại lại.
Xì, yếu thật, còn chơi không lâu bằng tôi nữa.
Cả buổi sáng, trò chơi”Cừu của bạn là cừu nào” nhanh chóng lan ra, cả sáu khách mời đều ôm điện thoại chơi để giành ngôi đầu đàn.
Nhìn chúng tôi chăm chú chơi trò này, cả ekip quay phim ăn bữa trưa mà không thấy ngon.
Đạo diễn nhìn chúng tôi rồi bắt đầu “bày trò”, bảo đi siêu thị mua nguyên liệu, tự nấu bữa tối, còn “hảo tâm” dặn là không được gọi đồ ăn ngoài.