Sự giao tiếp giữa tôi và cô ấy chủ yếu là khi đóng chung nên tôi có chút thắc mắc:
“Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy dẫn tôi đến một nơi yên tĩnh, vắng người – khu rừng nhỏ phía sau phim trường.
“Cô biết ‘bạch nguyệt quang’ là gì không?”
Cô ấy bất ngờ hỏi một câu khiến tôi bối rối.
Cô ấy tự nói tiếp:
“Bạch nguyệt quang chính là người mà chỉ cần cô ấy đứng đó thì tất cả mọi người khác đều trở nên mờ nhạt.”
Lộ Song nhìn tôi và hỏi:
“Cô nghĩ sao?”
Cô ấy vẫn mặc trang phục của phi tần thời nhà Thanh, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên hỏi tôi.
Tôi bỗng thấy có điều gì đó kỳ quái. Cho đến khi cô ấy nói câu tiếp theo khiến tôi lạnh người.
“Đúng vậy, Lộ Dao chính là vầng trăng sáng trong trẻo đó, còn cô chỉ là hạt bụi mờ dưới đất mà thôi. Sự khác biệt giữa cách Thẩm Thiệu Hằng đối với cô và cô ấy vẫn chưa rõ ràng sao?”
Cô ấy từng bước tiến lại gần tôi, giọng nói mang theo sự chất vấn:
“Vậy tại sao cô vẫn chưa ký vào đơn ly hôn?”
Lộ Dao, Lộ Song…
Hóa ra họ là người một nhà, thật nực cười.
Chuyện tình giữa Thẩm Thiệu Hằng và Lộ Dao ai cũng biết, còn cuộc hôn nhân của tôi và anh ấy thì gần như chẳng ai hay.
Tôi bỗng bừng tỉnh:
“Là Lộ Dao bảo cô đến đây, phải không?”
Nếu không phải do Lộ Dao nói ra thì cô ấy sẽ không biết những chuyện này.
Chỉ là tôi không hiểu tại sao, rõ ràng Thẩm Thiệu Hằng mới là người không chịu ký vào đơn ly hôn, sao bây giờ lại biến thành tôi không muốn ký?
Gương mặt Lộ Song lộ rõ vẻ tức giận:
“Là tôi muốn đến đây! Tôi không thể chịu nổi loại người như cô, cứ phải chen chân vào tình yêu đích thực của người khác. Cô biết không, cô giống kẻ thứ ba đấy!”
Tôi nghe mà muốn bật cười.
Tôi và Thẩm Thiệu Hằng kết hôn sau khi họ chia tay được hai năm.
Tôi lạnh lùng đáp trả:
“Họ cũng dám nói đó là tình yêu đích thực sao?”
“Lộ Dao chỉ là đi ra nước ngoài, cũng không phải là cô ấy đã chết. Nếu họ thật sự là tình yêu đích thực, tại sao chưa bao giờ tìm nhau? Tại sao Thẩm Thiệu Hằng lại kết hôn với tôi? Còn về kẻ thứ ba…”
Tôi liếc nhìn Lộ Song.
“Cô nên tự nhìn lại mình trước đi.”
Tôi mất hết hứng thú, quay người rời đi.
Lộ Song đột nhiên lao tới đẩy mạnh tôi một cái.
“Cô nói bậy!”
Tôi bị đẩy ngã xuống đất, cơ thể lăn một vòng rồi va vào gốc cây.
Lộ Song nhìn tôi trong bộ dạng thảm hại, định bật cười châm chọc. Bỗng nhiên, cô ấy nhìn thấy vết máu lan ra dưới chân tôi mà đôi mắt mở to kinh hoàng, cả người run rẩy.
Tôi ngơ ngác nhìn vũng máu đó. Đầu óc bỗng ù đi, như thể không nghe thấy gì nữa.
Tôi loạng choạng tìm điện thoại, run rẩy mở khóa màn hình.
Khi cuộc gọi 120 kết nối, tôi cố kìm nước mắt, răng va vào nhau lập cập:
“Xin hãy cứu tôi, cứu lấy con tôi…”
Rồi tôi ngất đi.
Trong cơn mê man, tôi cảm nhận được bụng mình từng chút một trở nên trống rỗng và lạnh lẽo.
Khi tỉnh lại, tôi hỏi:
“Con của tôi… còn không?”
Trợ lý của tôi chỉ là một sinh viên mới ra trường. Cậu ấy chưa bao giờ thấy tình huống như thế này nên bây giờ mặt mày tái mét. Nghe thấy câu hỏi của tôi, môi cậu ấy mấp máy nhưng không nói nên lời.
Tôi hiểu rồi.
Tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Đột nhiên, tôi bắt đầu đấm mạnh vào chính mình.
“Tất cả là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi!”
Nước mắt ồ ạt chảy xuống mặt.
Chị Trần vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng an ủi. Tôi không ngừng tự trách mình:
“Tại sao em lại đi cùng cô ta chứ? Tại sao em phải phản bác cô ta? Em…”
“Em hoàn toàn có thể cẩn thận hơn một chút là có thể bảo vệ được con em bình an chào đời rồi mà.”
Tôi vừa khóc vừa đấm vào đầu mình.
Chị Trần nắm chặt tay tôi:
“Giác Giác, không phải lỗi của em.”
Giọng chị cũng nghẹn ngào:
“Em đừng tự trách mình.”
Tôi kiệt sức dựa vào lòng chị Trần, gào khóc.
“Chị Trần… Con của em không còn nữa rồi…”
Tôi nghĩ đến những cuốn sách nuôi dạy con mà tôi đã đọc. Tôi nhớ đến những món đồ trẻ em trong giỏ hàng. Tôi nghĩ về ước mơ biến con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới, dù không có bố bên cạnh.
Nhưng bây giờ, tất cả đã tan vỡ ngay trước mắt tôi.
Thẩm Thiệu Hằng đến. Người đi bên cạnh anh ấy là Lộ Dao.
Vừa nhìn thấy họ, mắt tôi lập tức đỏ lên. Tôi cầm lấy một chiếc cốc trên bàn, ném mạnh về phía họ.
Chiếc cốc sứ vỡ tan trên mặt đất, những mảnh vỡ bắn lên làm trầy chân của Lộ Dao.
Lộ Dao tỏ vẻ yếu đuối nhìn về phía Thẩm Thiệu Hằng, ra vẻ uất ức gọi tên anh ấy.
Đây là lần đầu tiên, Thẩm Thiệu Hằng phớt lờ cô ta.
Anh nhìn tôi, không thể tin nổi, hỏi:
“Chúng ta thực sự đã có một đứa con sao? Không phải…”
Thẩm Thiệu Hằng trông thấy rõ ràng như vừa thở phào nhẹ nhõm.
“Quả nhiên, trên mạng toàn là nói bừa.”
Tôi không biết rằng tin tức về mình đã sớm bị đẩy lên hot search.
Cụm từ “chưa kết hôn đã mang thai, lại còn sảy thai” đã ghim chặt tôi vào cột nhục nhã.
Trong khi đó, Thẩm Thiệu Hằng và Lộ Dao đang vui vẻ dạo quanh khuôn viên trường cũ.
“Đó là con của tôi.”
Tôi nói, nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt đầy hận thù.
“Nhưng giờ thì không còn nữa rồi.”
Thẩm Thiệu Hằng đột nhiên cứng đờ tại chỗ.
“Anh có biết vì sao không?”
Tôi tự hỏi rồi tự trả lời:
“Chính là do sự dung túng của anh, sự xúi giục của Lộ Dao, và hành vi tàn bạo của Lộ Song.”
“Tôi chưa bao giờ làm hại các người. Vậy tại sao các người lại làm hại tôi? Tại sao lại làm hại con của tôi?”
Tôi khản giọng hét lên.
Tâm thần sụp đổ mà cầm từng thứ trên bàn lên, điên cuồng ném về phía họ.
“Trần Giác, cô điên rồi!”
Lộ Dao hét lên, né tránh. Thẩm Thiệu Hằng vẫn đứng sững ở đó, không nhúc nhích.
Tiếng ồn trong phòng bệnh nhanh chóng thu hút y tá.
“Xin mời ra ngoài, hiện tại bệnh nhân đang không ổn định. Đừng làm phiền cô ấy.”
Cánh cửa khép lại.