Hóa ra có những chuyện, chỉ cần nghĩ kỹ thôi đã đau đớn đến không thể chịu nổi, chẳng hề đơn giản như tôi tưởng.
Thẩm Thiệu Hằng cứng họng, không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh cúi đầu thừa nhận:
“Anh đúng là vẫn còn tình cảm với cô ấy.”
Lúc này, tôi biết mình đã hiểu đủ rồi.
Tôi mệt mỏi xoay người đi thì bụng bỗng âm ỉ đau.
Tôi đưa tay lên xoa nhẹ, khẽ xin lỗi:
“Xin lỗi con nhé Bé yêu, mẹ ồn ào làm con cũng không ngủ được.”
Hôm sau, Lộ Dao hẹn gặp tôi.
Trong quán cà phê, mắt cô ấy hơi đỏ, khuôn mặt có chút tiều tụy, như thể đêm qua đã khóc rất nhiều.
“Xin lỗi nhé, hôm qua mình không cố ý.”
Lộ Dao ngừng lại, khó khăn nói tiếp,
“Mình không biết… hai người đã kết hôn.”
Tôi lặng lẽ khuấy ly sữa, cũng không nói gì.
“Nghe nói, vì mình mà hai người đã cãi nhau.”
Cô ấy nhìn tôi, cố gượng cười nhưng vẫn có chút gượng ép và u buồn.
“Thật ra cậu không cần phải để ý đâu. Mình và anh ấy… đã là quá khứ rồi.”
Giọng cô ấy rất nhẹ, nghe kỹ còn chút nghẹn ngào.
“Chúng mình đã bỏ lỡ nhau, Nên hai người nhất định phải hạnh phúc nhé.”
Lời vừa dứt, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt cô ấy. Lộ Dao vội nghiêng người lau đi giọt nước mắt.
Hình ảnh ấy thật rõ ràng, khiến ai nhìn vào cũng thương cảm.
Nhưng tôi nhìn lại thấy có chút bực bội.
Cô ấy cứ như thể không thể quên được chồng của người khác, lại còn giả vờ rộng lượng chúc tôi hạnh phúc.
Tôi bỗng nhớ đến tối qua, Thẩm Thiệu Hằng cũng như thế.
Anh ấy vừa thừa nhận còn tình cảm với Lộ Dao, vừa không đồng ý ly hôn với tôi.
Cả hai người đều tỏ vẻ đau khổ, cứ như thể tôi mới là lý do khiến họ không thể yêu nhau. Vì tôi mà họ phải kiềm chế tình yêu dành cho nhau.
Thật nực cười!
Thế là tôi thật sự bật cười thành tiếng.
Đúng lúc này, Thẩm Thiệu Hằng tìm đến.
“Dao Dao, em sao lại khóc?”
Anh ấy vội vàng rút giấy trên bàn, lau nước mắt cho Lộ Dao.
Lại một lần nữa, trong mắt anh ấy không hề có tôi.
Trái tim tôi đã lạnh đến tê dại, không còn cảm giác được bất cứ dao động nào nữa.
Lộ Dao nhìn tôi một cái rồi đưa tay ra ngăn lại:
“Anh nên quan tâm đến Trần Giác. Cô ấy mới là vợ của anh.”
Thẩm Thiệu Hằng cũng thu tay về, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh tôi. Một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Giác Giác…”
Thẩm Thiệu Hằng còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng dưng đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên:
“Dao Dao! Em… em bị dị ứng rồi!”
Lộ Dao hét lên một tiếng, vội vàng ôm mặt.
Lúc này anh ấy mới nhận ra trong cà phê có sữa.
Tôi biết rõ Lộ Dao bị dị ứng với sữa. Trước đây, khi tôi và cô ấy đi dạo phố, tôi đã mua cho cô ấy một ly trà sữa.
Sau khi uống được một ít thì khuôn mặt Lộ Dao bỗng nổi lên những vết đỏ. Thẩm Thiệu Hằng biết chuyện liền vội vã đến bế cô ấy đưa đi bệnh viện.
Sau chuyện đó, anh ấy đã trách mắng tôi rất nhiều. Vẻ mặt của anh lúc ấy như thể muốn nói cho tôi biết rằng Lộ Dao là bảo bối quan trọng nhất của anh ấy.
Bây giờ, cảnh tượng ấy lại lặp lại.
Thẩm Thiệu Hằng thành thạo bế Lộ Dao chạy ra ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng hoảng loạn.
Tôi bị bỏ lại tại chỗ, mắt nhìn chăm chăm vào ly cà phê trên bàn. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Ly cà phê này là Lộ Dao đã gọi từ trước. Cô ấy rõ ràng biết mình dị ứng với sữa, vậy tại sao lại thêm sữa vào cà phê?
Tôi nhớ lại trước đây khi đưa cho cô ấy ly trà sữa, cô ấy cũng không từ chối hay là nói cho tôi biết rằng cô ấy bị dị ứng với sữa. Cho đến khi nhìn thấy cô ấy được đưa vào bệnh viện, tôi mới biết cô ấy bị dị ứng với sữa.
Khi đó, tôi đã bị sự hối hận và lo lắng bao trùm nên không kịp nghĩ kỹ rằng , cô ấy rõ ràng biết mình dị ứng với sữa, vậy tại sao lại uống ly trà sữa đó?
Tôi so sánh hai tình huống này. Điều không thay đổi chính là sự quan tâm của Thẩm Thiệu Hằng, và cả người luôn bị anh ấy phớt lờ – tôi.
Có điều gì đó trong đầu tôi dần hiện lên. Tôi bắt đầu nghĩ xấu về Lộ Dao. Có lẽ cô ấy cố tình làm vậy, mục đích là để cho tôi biết vị trí của cô ấy trong lòng Thẩm Thiệu Hằng.
Tình yêu mãnh liệt là thứ không thể nào che giấu được. Vì thế, mẹ của Thẩm Thiệu Hằng đã nhìn ra tình cảm của tôi từ lâu. Cũng như nhìn ra tình cảm của Lộ Dao năm đó rồi dùng cách này để khiến tôi rút lui.
Bây giờ cũng như vậy sao?
Tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Dù sao tôi cũng đã quyết định ly hôn rồi.
Tôi cầm túi rời khỏi nhà, đi đến văn phòng luật sư. Yêu cầu của tôi là một bản thỏa thuận ly hôn.
Buổi tối về đến nhà, tôi mở khung chat, định gửi tin nhắn cho Thẩm Thiệu Hằng. Nhưng lại nhìn thấy lịch sử trò chuyện cách đây vài ngày:
“Em có một điều bất ngờ muốn dành cho anh đây!”
Ba giờ sau:
“Chồng à, bất ngờ là cái gì thì em chưa nói được, anh sẽ biết sớm thôi.”
Giữ chút bí mật trong lòng khiến tôi có phần mất hồn.
Thời gian đó, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn nôn. Tôi đã mua một que thử thai trong tâm trạng vừa mong chờ vừa lo lắng.
Thời gian chờ đợi như kéo dài vô tận. Cho đến khi nhìn thấy hai vạch, tôi suýt nữa bật khóc vì hạnh phúc.
Ngôi nhà ấm áp trong mơ ước của tôi dường như đã tiến gần thêm một bước. Tôi không thể chờ đợi được nữa, liền nhắn tin cho Thẩm Thiệu Hằng, gọi đó là “một điều bất ngờ”.
Nghĩ đến việc que thử thai có thể không chính xác nên tôi đã không nói hết sự thật…
Tôi đã nghĩ sẽ đến bệnh viện trước, đợi đến khi hoàn toàn chắc chắn mới nói với anh ấy.
Thế nhưng, điều bất ngờ này tôi không còn cơ hội để nói ra. Thẩm Thiệu Hằng cũng chưa từng hỏi đến.
Tôi tự cười mỉa bản thân.
Anh ấy đã dồn hết sự chú ý cho Lộ Dao rồi, bây giờ làm gì còn quan tâm tôi đã nói gì?
“Tôi đang ở nhà chờ anh.”
Tôi gửi tin nhắn đi, tâm trạng giờ đây đã khác xa trước kia.
Khi Thẩm Thiệu Hằng trở về, tôi đang ngồi trên sofa xem hài kịch mà cười nghiêng ngả, thậm chí không nghe thấy tiếng anh ấy bước vào.
Thẩm Thiệu Hằng đứng ở cửa, khẽ ho một tiếng. Tôi nhìn qua, nhưng không có phản ứng gì.
Anh ấy nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên tôi không chạy đến chào đón anh tan làm về nhà như trước đây, cũng không tỏ ra thân thiết với anh ấy.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Thiệu Hằng đã lấy lại vẻ tự nhiên, như không có chuyện gì xảy ra mà lại gần tôi.
“Xem gì mà vui thế?”
Anh ấy bước đến, theo thói quen định xoa đầu tôi.
Hương nước hoa còn vương trên người anh phả vào mặt tôi. Tôi biết, đây là mùi mà Lộ Dao thích nhất.
Tôi bỗng cảm thấy buồn nôn nên vô thức né tránh cánh tay đang giơ lên của anh ấy.
Anh ấy muốn giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn, còn tôi thì không muốn phối hợp.
Tay Thẩm Thiệu Hằng chạm vào khoảng không khiến anh ấy có chút ngỡ ngàng. Sau đó, giọng anh trở nên nặng nề:
“Giác Giác…”
Đó là dấu hiệu cho thấy anh ấy không vui.
Trước đây, tôi chắc chắn sẽ dịu dàng an ủi anh. Còn bây giờ, tôi không còn muốn làm điều đó nữa.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Tôi rời ánh mắt, nhấn nút tắt tiếng trên TV.
“Tôi đã nhờ người soạn sẵn giấy ly hôn rồi, đến lúc đó anh chỉ cần ký vào là được.”
Sắc mặt Thẩm Thiệu Hằng lập tức trở nên khó coi, anh ấy cất giọng đầy giận dữ:
“Em rốt cuộc còn muốn làm ầm đến khi nào?”
Tôi có chút không hiểu, tôi đã đủ biết điều mà ly hôn rồi, tại sao anh vẫn không hài lòng?
“Tôi đã nhường chỗ cho Lộ Dao, anh còn không vui sao?”