10
“Hi Hi, cậu trong đó không? Hi Hi?”
Tiếng gõ cửa dữ dội cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, những cảnh tượng trong đầu tạm dừng lại.
Đó là giọng của cô bạn thân Tần Vũ Vi.
Sao cô ấy lại đến đây?
Mở cửa ra, cô ấy vội vàng nắm tay tôi kéo đi:
“Thẩm Vũ Bạch mang cả đám người đến chặn cửa lớn của trung tâm thương mại, chắc chắn là đến tìm cậu.”
“Anh ấy đến tìm tôi làm gì?”
Cô ấy tức giận nhìn tôi:
“Còn tìm gì nữa, thấy Lục Vân Khởi ở trên sân khấu làm trò đó, chắc chắn là giận rồi, đàn ông chẳng phải thế sao? Biết phụ nữ thay mục tiêu không cần mình nữa, bắt đầu giả vờ quay lại đeo bám.”
Tôi ngẩn người, không biết nói gì:
“Anh ấy làm sao biết được?”
“Bây giờ thì ai mà chẳng biết hả?”
Cô ấy vừa đỡ tôi đi về phía trước vừa kiên nhẫn giải thích:
“Hot search có cả chục cái rồi. Lục Vân Khởi là lưu lượng đỉnh cao, bình thường chút gió thổi cỏ lay cũng bị người ta soi bằng kính lúp, huống chi đây lại là tự công khai chuyện tình cảm lớn như vậy.”
“Được rồi, chạy trước đã.”
Dù sao hiện tại, tôi thật sự không muốn gặp Thẩm Vũ Bạch. Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở một lúc, hoặc đi xem qua những nơi tôi từng sống, tôi có quá nhiều thứ cần làm rõ.
Không được thì đi bệnh viện sớm làm phẫu thuật cũng được. Sống kiểu mơ mơ hồ hồ thế này, tôi thật sự chịu hết nổi rồi.
…
Chúng tôi tránh đám đông, lảo đảo chạy ra từ một cánh cửa nhỏ ở cầu thang.
Không ngờ chưa đi được bao xa, tôi đã đâm sầm vào lồng ngực của một người đàn ông.
Ngẩng đầu lên trong sự hoảng loạn, tôi bất ngờ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Vũ Bạch.
“Chạy đi, không phải em chạy giỏi lắm sao? Chân què thế này mà cũng chạy nhanh được thế à!”
Tôi nuốt khan một ngụm, cứng miệng nói:
“Liên quan gì đến anh, chó ngoan không cản đường, tránh ra!”
Anh ta như nhấc con gà con mà xách tôi lên, buộc tôi phải đối mặt với anh.
Cô bạn thân Tần Vũ Vi thấy vậy liền xông lên, đẩy anh ta ra, dang tay chắn trước mặt tôi:
“Thẩm Vũ Bạch, anh rốt cuộc muốn gì? Lúc trước không phải anh ép Hi Hi ly hôn sao? Bây giờ lại không vui là thế nào? Anh không sợ Lâm Du Mộng biết được rồi tìm anh gây rắc rối à?”
“Anh không sợ nhưng chúng tôi thì sợ đấy!”
“Anh đừng quên vì anh mà Hi Hi phải chịu bao nhiêu ức hiếp từ cô ta!”
“Đúng vậy!”
Tôi có chút dựa thế làm càn, nghênh cổ lên nói thêm:
“Sao lúc ép tôi ly hôn thì là anh, thấy người khác thích tôi thì lại phát điên cũng là anh. Anh đừng nói với tôi là anh vẫn còn tình cảm với tôi nhé?”
“Lý Kim Hy, em im miệng!”
Anh ta nổi giận, nghiến răng nói với tôi:
“Tôi và Lâm Du Mộng không phải như em nghĩ đâu, em chẳng biết gì cả.”
“Còn nữa, ai thích em cũng được, nhưng tên họ Lục kia thì không. Chờ em nhớ lại những gì hắn đã làm với em, chắc chắn em sẽ hối hận.”
“Tôi không cho phép em có bất kỳ liên hệ nào với hắn ta nữa, nghe rõ chưa?”
“Haha.”
Tôi nhìn khuôn mặt anh ta, cười lạnh:
“Thẩm Vũ Bạch, anh lấy tư cách gì nói với tôi những lời này?”
“Hắn thích tôi thì không được, lẽ nào anh thì được? Dù hắn có là người xấu, cũng không đến lượt anh quyết định thay tôi.”
“Anh nghĩ anh là ai? Bỏ tôi ra!”
Mặc kệ tiếng hét và giãy giụa của tôi, anh ta vẫn giữ chặt lấy hai tay tôi:
“Muốn biết tôi là ai? Được thôi, đi với tôi, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho em!”
Vừa dứt lời, cả người tôi đã bị nhấc bổng. Anh ta trực tiếp vác tôi lên vai, sau đó ném tôi thẳng vào xe.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Tôi vừa vùng vẫy vừa hét lên.
“Đến bệnh viện.”
“Đến bệnh viện làm gì?”
“Kiểm tra đầu óc.”
Ý anh ta là gì? Chẳng lẽ đang ám chỉ tôi bị điên? Tôi thấy anh ta mới là người có vấn đề, đúng là một kẻ thần kinh!
11
Xe của Thẩm Vũ Bạch lao vun vút, tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng anh ta đang vượt tốc độ.
“Anh không muốn sống nữa sao? Thẩm Vũ Bạch!”
Tôi nắm chặt tay cầm, hét lớn:
“Chẳng lẽ anh muốn tôi gặp tai nạn lần nữa à? Có phải anh thật sự không quan tâm sống chết của tôi không?”
“Tôi thà để em gặp tai nạn lần nữa cũng không muốn em có bất kỳ liên hệ nào với tên họ Lục đó!”
“Anh bị điên à? Lục Vân Khởi đã làm gì anh hả?”
Anh ta không trả lời, liếc nhìn gương chiếu hậu, mặt lạnh tanh:
“Nắm chặt vào.”
Tôi lúc này mới nhận ra có một chiếc xe phía sau đang bám đuôi chúng tôi. Chiếc xe đó cứ tìm cách ép chúng tôi dừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông, là cô bạn thân Tần Vũ Vi gọi đến.
“Hi Hi, cậu không sao chứ? Lục Vân Khởi bây giờ đang đuổi theo cậu, tôi không ngăn được anh ta!”
“Cái gì? Nói vậy chiếc xe phía sau là của Lục Vân Khởi sao?”
“Đúng, còn có rất nhiều phóng viên nữa, họ cũng đang đuổi theo!”
“Họ điên hết rồi à? Đuổi theo tôi làm gì? A——”
Một cú phanh gấp khiến tôi hét lên, điện thoại rơi thẳng ra ngoài. Đầu tôi va chạm vào cạnh xe, cơn đau ập đến ngay tức khắc.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy xe của Lục Vân Khởi đã chắn ngang trước mặt chúng tôi.
Anh ta nhanh chóng bước xuống xe, đi thẳng về phía tôi, mở cửa xe và kéo tôi vào lòng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì Thẩm Vũ Bạch đã lôi tôi ra và tiện tay đấm thẳng vào mặt anh ta:
“Anh còn dám động vào cô ấy?”
“Anh quên những gì tôi đã nói với anh sao?”
“Muốn tiếp tục ăn bát cơm trong giới giải trí thì biến khỏi mắt cô ấy, nếu không, tôi sẽ khiến anh biến mất!”
Lục Vân Khởi lau máu trên khóe miệng, cười nhếch mép đầy mỉa mai:
“Thẩm tổng thật lớn giọng. Anh có lẽ quên rồi, anh không còn là Thẩm tổng quyền lực như trước nữa đâu.”
“Nếu tôi không nhầm thì công ty của anh đã đứt vốn đầu tư rồi đúng không?”
“Nếu không thì cần gì phải liên hôn với Tập đoàn Lâm Thị. Và cũng không cần ly hôn với Hi Hi.”
Thẩm Vũ Bạch siết chặt tay ôm tôi, giọng càng kiên định hơn:
“Dù có ly hôn hay không, tôi cũng không để anh đến gần cô ấy. Những gì anh đã làm với cô ấy, cô ấy có thể quên, nhưng tôi thì không.”
“Đợi đến khi cô ấy nhớ lại, nhìn thấy anh chỉ khiến cô ấy thấy ghê tởm.”
“Đủ rồi!”
Lục Vân Khởi đột nhiên như một con báo nổi giận:
“Thẩm Vũ Bạch, anh nghĩ anh là cái loại tốt đẹp gì chắc? Nếu anh thật sự yêu cô ấy, làm sao có thể coi cô ấy là thế thân, là công cụ phát tiết được?”
“Anh ly hôn với cô ấy không phải chỉ vì tiền của Tập đoàn Lâm Thị sao?”
“Anh lấy tư cách gì mà ở đây giả vờ thâm tình?”
Thẩm Vũ Bạch hoàn toàn bị chọc giận, lao tới đấm thẳng vào mặt anh ta:
“Thế cũng còn hơn anh vì tương lai mà đưa cô ấy lên giường người khác!”
“Tôi nói cho anh biết, Lục Vân Khởi, chuyện năm đó tôi chưa quên đâu, nếu anh còn không biết điều, coi chừng tôi giết chết anh!”
Gì cơ? Đưa tôi lên giường người khác? Ý này là sao?
Nhớ lại hình ảnh thoáng qua trong đầu, khi tôi bị trói tay chân trên giường, đầu tôi lại một lần nữa đau dữ dội.
Cơn đau khiến tôi ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.
Thẩm Vũ Bạch và Lục Vân Khởi thấy vậy, đồng thời lao về phía tôi, nhưng tốc độ của họ vẫn chậm.
Bởi vì ngay giây sau, tôi bị một lực va chạm mạnh, cả người bay lên không trung, rồi rơi xuống, hoàn toàn mất ý thức.
Hay lắm, haha.
Tôi lại bị tai nạn xe rồi. Cho nên, chuyện này không bao giờ kết thúc đúng không?