01

Cầm que thử thai của cô bạn thân, tôi đột nhiên muốn biết, nếu tôi mang thai, hôn phu của tôi sẽ phấn khích đến mức nào.

Vậy nên tôi vui vẻ mang que thử thai đến nhà Tiêu Triết, đưa nó cho anh và hào hứng nói:

“Anh yêu, em có thai rồi.”

Tiêu Triết sững người, mặt biến sắc, cầm que thử thai lên kiểm tra kỹ càng, như không tin vào mắt mình. Đúng lúc đó, mẹ anh – bà Trương Quế Chi – bưng đĩa thức ăn bước vào, nhìn thấy que thử thai trên tay anh thì vội vàng giật lấy. Đôi mắt bà sáng lên khi hỏi tôi:

“Tiểu Du, con thực sự có thai rồi sao? Ta sắp được làm bà nội rồi sao?”

Thấy mẹ chồng tương lai vui vẻ, tôi gật đầu hài lòng.

Trái với vẻ lạnh lùng khó hiểu của Tiêu Triết, phản ứng của bà ấy thật sự khiến tôi an tâm. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sau, bà bất ngờ quay sang ôm lấy mặt Tiêu Triết, hôn một cái rồi vui mừng reo lên:

“Con trai, con giỏi quá, lại giúp gia đình tiết kiệm mười mấy triệu!”

Nhìn Tiêu Triết có vẻ ngờ vực, bà Trương Quế Chi mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào lưng anh, giải thích:

“Con quên rồi sao? Năm ngoái, anh họ con cưới vợ mà chỉ cần đưa sính lễ một triệu thôi, cũng vì vợ nó có thai trước khi cưới. Phụ nữ có thai trước khi kết hôn thì giá trị cũng giảm rồi!”

ôi nghe mà không tin nổi vào tai mình, đành phải lên tiếng phản bác:

“Nhưng con đang mang thai đứa bé của Tiêu Triết, là cháu nội của bác, sao lại nói không có giá trị?”

Không ngờ, bà Trương Quế Chi lập tức sầm mặt, không chút cảm thông mà thẳng thừng đáp lại:

“Cô có thai cũng tốt, nhưng mang thai rồi thì giá trị cô cũng không còn nguyên vẹn nữa. Cô nghĩ mình vẫn xứng đáng nhận sính lễ 188 triệu à? Đúng là mơ tưởng!”

Nghe xong, lửa giận bùng lên trong tôi, tôi đá Tiêu Triết một cái. Thấy tôi tức giận, anh ta bắt đầu dàn xếp.

“Mẹ, đừng nói nữa, mai gặp bố mẹ Tiểu Du rồi ta sẽ bàn bạc về sính lễ sau.”

Trương Quế Chi gật đầu như đang suy nghĩ.

“Đúng rồi, chuyện này phải bàn cho kỹ.”

Trên đường rời khỏi nhà Tiêu Triết, tôi định nói thẳng với anh rằng đây chỉ là trò đùa, tôi chưa hề mang thai. Nhưng cách anh và mẹ anh cư xử khiến tôi chần chừ. Có lẽ tôi nên im lặng và chờ xem họ sẽ nói gì trong buổi gặp mặt gia đình vào ngày mai.

02

Ngày hôm sau, bố tôi đã cẩn thận đặt bàn ở nhà hàng sang trọng nhất thành phố để tiếp đón gia đình Tiêu Triết và bàn chuyện cưới xin của chúng tôi. Tôi nghĩ đây sẽ là một buổi gặp gỡ ấm cúng và vui vẻ, nhưng mọi chuyện lại không hề như tôi mong đợi.

Ngay khi bố mẹ tôi vừa ngồi xuống, Tiêu Triết liền lôi ra một tờ một triệu đồng, thả lên bàn một cách đầy vẻ hờ hững, rồi nhìn thẳng vào bố tôi, nói với giọng tự tin:

“Chú à, chắc chú cũng biết Tiểu Du có thai trước khi cưới rồi chứ?”

Bố tôi giật mình nhìn sang tôi, chưa kịp mở lời, thì Tiêu Triết đã tiếp tục:

“Ở nhà họ Tiêu của chúng cháu, việc có thai trước hôn nhân chẳng khác gì kết hôn lần hai. Vì vậy, sính lễ 188 triệu như thỏa thuận trước đây là không thể được nữa. Một triệu đồng này là nhờ cháu hết lời thuyết phục mẹ mới tranh được.”

Tôi tức giận đến mức không thể nhịn được, liền đáp lại:

“Dù có thai trước đi nữa, tôi cũng đang mang thai con của anh. Trước đó, nhà anh cho 188 triệu sính lễ, bố mẹ tôi đã đồng ý tặng kèm cả một chiếc xe hơi.”

Sự thật là bố mẹ tôi còn chuẩn bị cho tôi một căn nhà riêng, nhưng họ không muốn tôi nói điều này ra.

Gia đình tôi không thiếu tiền, bố tôi là người điều hành một công ty lớn, mẹ tôi sở hữu thẩm mỹ viện danh tiếng nhất thành phố. Tôi là con gái duy nhất trong gia đình, và nếu không phải vì tình cảm sâu đậm của tôi với Tiêu Triết, bố mẹ tôi chắc chắn đã không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Lúc này, Trương Quế Chi, người đang ngồi xem trò, đột nhiên lên tiếng.

“Tôi một mình nuôi lớn Tiêu Triết và em trai nó, chẳng dễ dàng gì. Tôi vốn nghĩ rằng cô trong sạch, lại thật lòng yêu con trai tôi, dù phải bán nhà cũng sẽ gom đủ 188 triệu sính lễ cho cô. Nhưng mà ai bảo cô không biết giữ mình, chưa cưới đã có thai, bây giờ muốn lấy sính lễ là điều không thể.”

Bà ta tiếp tục nâng ly rượu, mỉm cười nhìn bố mẹ tôi như thể vừa đưa ra một điều kiện:

“Ông bà thông gia à, nhà anh dạy con cái chẳng ra gì, nhìn con trai tôi mà xem, đến giờ còn một lòng vẫn muốn cho Tiểu Du một danh phận. Tôi cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần hai đứa nó yêu nhau tôi sẽ tác thành, nhưng mà chỉ tặng kèm một chiếc xe là không đủ, còn cần thêm một căn nhà nữa.”

Bố tôi cười tức giận.

“Có phải tiếp theo, bà muốn căn nhà đó cũng phải đứng tên con trai bà không?”

Nghe vậy, Trương Quế Chi liền vỗ tay tán thưởng:

“Ông thông gia quả là hiểu ý. Đúng vậy, nhưng không phải chỉ đứng tên con trai tôi đâu, mà là cả gia đình tôi, bao gồm cả cậu em trai của nó nữa.”

Bố tôi không giấu nổi vẻ tức giận, quay sang tôi với ánh mắt thất vọng:

“Con chọn đúng gia đình thật đấy, làm mọi chuyện cũng hay ho ghê nhỉ!”

03
Tôi còn chưa kịp mở lời thì Tiêu Triết đã tức tối đứng bật dậy, ánh mắt đầy giận dữ:

“Anh biết em khinh thường anh, khinh cả gia đình anh, nhưng giờ đây chính em là người muốn gả vào nhà anh đấy! Sính lễ một triệu đã là ưu ái, nhà em còn phải cho thêm xe và nhà nữa, đám cưới cũng cần tổ chức đơn giản thôi. Cưới một cô gái như em không thể làm to chuyện được, nhà anh không thể chịu nổi sự mất mặt này!”

Những lời nói của anh ta khiến tôi sôi máu. Không thể nhịn nổi nữa, tôi cầm cốc nước trước mặt hất thẳng vào anh ta, giọng lạnh tanh:

“Tiêu Triết, tôi không ngờ anh lại là một kẻ hèn hạ như thế! Đám cưới này, tôi không làm nữa!”

Mẹ tôi cũng không kìm nén được giận dữ, kéo tay tôi và mắng Tiêu Triết, người đang lúng túng lau nước khỏi mặt.

“Gia đình như các người, con gái tôi không xứng đáng lấy. Nó có con rồi, thì chúng tôi sẽ nuôi đứa bé. Cậu tránh xa con gái tôi ra!”

Lời mẹ làm lòng tôi ấm áp lạ thường. Dù thế nào, bố mẹ vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi, dù tôi có thất vọng bao nhiêu lần đi nữa.

Khoác tay bố mẹ chuẩn bị rời đi, tôi không ngờ rằng bà Trương Quế Chi lại chạy tới, chặn đường và cố gắng xoa dịu tình hình:

“Ông bà thông gia, đừng giận mà, Tiêu Triết không có ý đó đâu.”

Rồi bà kéo Tiêu Triết tới trước mặt bố tôi, trừng mắt ra lệnh:

“Mẹ đã dạy con thế nào? Sao con lại khiến bố mẹ Tiểu Du giận thế chứ! Mau xin lỗi đi.”

Tiêu Triết như một con rối, quỳ sụp xuống ngay trước mặt chúng tôi, rồi bắt đầu tự tát vào mặt mình, giọng run run:

“Tất cả là lỗi của con. Con không nên nói những lời vô ý đó, nhưng con thật sự yêu Tiểu Du!”

Nhìn cảnh tượng anh ta tự hành hạ mình như vậy, trong lòng tôi vừa xót xa, vừa chua chát. Tôi không thể tin mình đã từng yêu một người bám váy mẹ như thế này.

Trước thái độ lạnh lùng của chúng tôi, bà Trương Quế Chi vội tiến tới kéo tay Tiêu Triết, ngăn anh ta lại rồi quay sang nài nỉ:

“Ông bà thông gia à, con trai tôi đã xin lỗi rồi, thế là thành ý quá rõ ràng. Chuyện cưới xin cứ quyết định vậy đi. Đám cưới sẽ tổ chức hoành tráng như ý ông bà muốn. Nhưng mà vì các anh chị chỉ có mỗi Tiểu Du, nên chi phí tổ chức sẽ do bên ấy lo liệu nhé!”

Nghe vậy, bố tôi không nhịn được, đẩy nhẹ bà ta ra khỏi đường, giọng lạnh lùng và dứt khoát:

“Các người muốn cưới con gái tôi ư? Nằm mơ đi!”

Nói xong, ông không nhìn lại lần nào, kéo tôi và mẹ, ba người chúng tôi cùng nhau rời khỏi nơi đó.

04
Lên xe, bố không giấu nổi cơn giận, trách tôi vì không báo trước chuyện mang thai. Nhưng khi thấy vẻ mặt buồn bã của tôi, ông lại không nỡ, vỗ nhẹ vào đầu và nói với giọng dịu dàng:

“Thôi được rồi, không sao đâu, bố mẹ sẽ ở đằng sau ủng hộ mọi quyết định của con.”

Nghe lời an ủi ấy, tôi không kìm được, gục đầu vào chân bố khóc nức nở, khiến cả bố lẫn mẹ hoảng hốt. Họ vội vã xoa đầu tôi, vỗ về yêu thương, trấn an rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ chăm sóc cả tôi lẫn đứa bé, bảo tôi đừng lo lắng gì.

Sau khi khóc xong, tôi lau nước mắt, nhẹ nhàng giải thích cho họ rằng tôi chỉ giả vờ mang thai để thử lòng Tiêu Triết, và chiếc que thử thai ấy chỉ là của cô bạn thân.

Bố mẹ nghe xong nhìn nhau bật cười đầy nhẹ nhõm. Mẹ ôm tôi vào lòng, vui vẻ nói:

“Mẹ biết mà, con gái yêu của chúng ta biết tự bảo vệ mình.”

Tôi cũng bật cười, cảm thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết.

Sau ngày hôm ấy, tôi hoàn toàn thấy rõ bản chất gia đình Tiêu Triết. Tôi lập tức chặn số của anh ta, quyết không để những con người đó làm phiền cuộc sống của mình thêm một giây phút nào nữa.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, một số lạ gọi tới. Nghĩ là nhân viên giao hàng, tôi bắt máy, nhưng giọng nói của Tiêu Triết lại vang lên:

“Tống Tiểu Du, tại sao em chặn số của anh? Em định mang con anh bỏ trốn sao?”

Câu nói của anh ta làm tôi không nhịn nổi, bật cười khẩy, giọng mỉa mai:

“Tiêu Triết, đúng là tôi mù mới chọn một kẻ bám váy mẹ như anh. Giờ mắt tôi sáng rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa, biến càng xa càng tốt.”

Tiêu Triết giận dữ hừ lạnh: “Tống Tiểu Du, em đợi đấy!” rồi dập máy.

Không lâu sau, tôi lại nhận được cuộc gọi từ bố.

Khi lái xe tới công ty ông, một cảnh tượng không ngờ hiện ra trước mắt: Tiêu Triết, râu ria lởm chởm, cùng với mẹ anh ta, Trương Quế Chi, tóc tai bù xù, cả hai đang quỳ dưới chân bố tôi.

Tiêu Triết, với vẻ mặt xơ xác, vừa khóc vừa cầu xin:

“Chú à, con sai rồi. Con đã nói những lời ngu ngốc khiến chú giận, xin chú đừng ngăn cản con cưới Tiểu Du. Con yêu cô ấy thật lòng mà!”

Bà Trương Quế Chi, với dáng vẻ thảm hại, lạy lục bố tôi ngay trước mặt những người xung quanh:

“Ông thông gia, tất cả là lỗi của tôi. Tôi không có khả năng lo đủ 188 triệu sính lễ cho bọn trẻ, nhưng tôi hứa sẽ gom đủ, nếu cần tôi sẽ bán máu, bán thận cũng được. Xin ông đừng ngăn cản chúng nó. Tiểu Du còn đang mang thai cháu tôi mà!”

Scroll Up