15

Buổi tiệc đính hôn với Lộ Thịnh gần như tôi không phải lo lắng gì, mọi việc đều do anh và mẹ tôi sắp xếp.

Trong suốt quá trình chuẩn bị, tôi và Lộ Thịnh đã cãi nhau một lần vì khi xin nghỉ phép, tôi phát hiện ra người phê duyệt đơn nghỉ của tôi chính là anh.

Chức vụ của anh được ghi là: Tổng Giám đốc.

Lúc đó tôi mới hiểu tại sao đơn xin nghỉ của tôi lại được phê duyệt chỉ sau 10 phút gửi đi!

Tôi tức tối đi tìm Lộ Thịnh để hỏi cho ra lẽ, anh ấy khúm núm xin lỗi, nói với tôi rằng công ty là của gia đình anh, và bố anh đã yêu cầu anh tiếp quản, nhưng trước tiên phải làm việc ở cấp cơ sở một thời gian.

“Anh đã định nói với em từ lúc đó, nhưng vì anh mới lỡ ăn vụng mấy cái bánh nhỏ của em, nên thật lòng là anh rất ngại.”

“Anh cũng có sĩ diện mà… Hơn nữa, em lại cứ chửi sếp của mình là ngu ngốc trước mặt anh, sếp suốt ngày bắt mọi người làm thêm giờ, nên anh càng không dám nói ra.”

“Sau này anh đã muốn kể cho em nghe, nhưng mãi không có dịp, ngoài chuyện đó ra anh thực sự không giấu em điều gì. Xin em tha lỗi cho anh nhé!”

……

Ngày trước lễ đính hôn, tôi có chút lo lắng. Khi đang thử váy lần cuối, đột nhiên có tiếng gõ cửa sổ.

Tôi quay đầu lại, thấy Đặng Dã đứng ngoài cửa sổ, ngón tay đặt lên kính, nhìn tôi đăm đăm.

Trời đầu xuân vẫn còn lạnh, anh mặc rất phong phanh, sắc mặt nhợt nhạt.

Tôi thở dài, mở cửa sổ và cho anh vào.

Căn phòng đầy lộn xộn với giày và quần áo tôi sẽ mặc cho ngày mai, Đặng Dã đứng giữa mớ hỗn độn, có chút lạc lõng và ngượng ngùng.

Một lúc sau, anh khẽ nói: “Em đang chuẩn bị cho lễ đính hôn ngày mai à?”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Anh nhẹ nhàng lướt tay qua chiếc váy: “…Đẹp quá” rồi nở một nụ cười cay đắng:”Nhưng anh vẫn luôn nghĩ rằng em sẽ mặc nó vì anh.”

Giọng anh bắt đầu run rẩy, lưng cũng hơi khom lại, như thể đang tưởng tượng ra một cảnh tượng khiến anh đau đớn không chịu nổi.

“Anh biết nói điều này lúc này có hơi không phải, nhưng Cố Giang, anh thật sự không thể sống thiếu em.”

“Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm rồi, gần như nửa đời của anh đã trải qua cùng em. Những ngày không có em, anh cảm thấy như—”

Anh ngơ ngác nói: “Anh cảm thấy như nửa cơ thể mình đã bị em xé rời đi mất, cuộc đời anh bỗng nhiên không còn trọn vẹn nữa.”

Anh trông rất đau khổ, mắt đỏ hoe, nắm lấy tay tôi, cầu xin:

“Đừng đính hôn với anh ta, được không? Xin em, thương xót anh một lần thôi. Cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ không bao giờ làm em buồn nữa.”

Anh rút điện thoại ra, cố nhét vào tay tôi: “Anh đã xóa hết mọi cô gái rồi, anh hứa sẽ không liên lạc với ai nữa. Em có thể bật định vị trên điện thoại của anh, kiểm tra bất cứ lúc nào—”

Chỉ sau vài ngày không gặp, Đặng Dã trông gầy đi hẳn, bộ quần áo trước đây vừa vặn giờ lỏng lẻo trên người anh, chiếc áo sơ mi trắng phồng lên trong gió, dính chút bụi bẩn khi anh trèo cửa, trông thật thảm hại.

Trước đây, anh luôn ngạo nghễ, phong độ, còn bây giờ lại trông thật đáng thương.

Nếu là trước kia, tôi có lẽ đã mềm lòng. Nhưng lần này, tôi chỉ từ từ đẩy chiếc điện thoại ra.

“Không cần đâu” tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói “Đặng Dã, có thể bây giờ anh đang thật lòng, và anh sẽ thay đổi thật.

“Nhưng với em, điều đó không còn quan trọng nữa. Em không cần anh thay đổi nữa.”

Tôi khẽ mỉm cười: “Em đã bắt đầu cuộc sống mới, anh cũng nên nhìn về phía trước.”

Đặng Dã nhìn tôi thật lâu, môi anh bắt đầu run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống đất.

Anh nức nở như một chú chó hoang bị bỏ rơi, nắm chặt lấy tôi: “Nhưng em bảo anh phải nhìn về phía trước thế nào đây?! Cố Giang, không có em anh không thể sống nổi!”

Tôi vỗ nhẹ tay anh, nhẹ nhàng nói:

“Đã có lúc em cũng nghĩ như vậy. Nhưng không phải đâu, Đặng Dã.”

“Trên đời này, không ai là không thể sống thiếu ai cả.”

16

Tôi và Lộ Thịnh đã bàn bạc rất lâu về địa điểm tổ chức đám cưới, cuối cùng quyết định tổ chức ở Bali.

Ban đầu anh ấy muốn tổ chức ở Ý, nhưng thấy việc mời họ hàng và bạn bè đến một nơi xa như vậy hơi phiền phức, nên cuối cùng chọn phương án ở giữa.

Hòn đảo nhiệt đới tràn ngập cây cối xanh tốt, bầu trời xanh trong vắt như được gột rửa, cái nóng ẩm dường như cuốn trôi mọi muộn phiền.
Đám cưới diễn ra gần như hoàn hảo, tôi và Lộ Thịnh đều rất vui, họ hàng và bạn bè tham dự cũng rất hài lòng.

Lộ Thịnh thuê rất nhiều thợ chụp ảnh và quay phim, nói rằng nhất định phải ghi lại toàn bộ khoảnh khắc của đám cưới một lần trong đời mà không bỏ sót góc nào!

Tối hôm đám cưới, tôi nhận được một video từ bạn bè ghi lại cảnh đám cưới.

“Cậu tổ chức đám cưới đẹp quá, sau này mình cũng sẽ nhờ đơn vị này.”

“À, mà người này cậu có biết không?”
Cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh, khoanh tròn một người và gửi tới.

Tôi sững người.

Trong đám đông, Đặng Dã mặc một bộ vest đen, đứng xa xa trong bóng tối.

Mặc dù trước đây anh ấy đã bảo tôi nhất định phải mời anh đến dự đám cưới, nhưng tôi đã quyết định không mời vì sợ xảy ra chuyện không hay.

Không ngờ, anh ấy vẫn đến.

“Anh ấy cứ nhìn cậu suốt” bạn tôi gửi rất nhiều video và ảnh chụp “Ánh mắt không rời khỏi cậu, đây là ai vậy, bạn trai cũ của cậu à?”
“Đẹp trai quá, cậu phải truyền đạt cho mình ít kinh nghiệm đi, sao cả bạn trai cũ lẫn bạn trai mới của cậu đều đẹp trai thế!”

Tôi xem qua những video và bức ảnh.

Mỗi giây mỗi khung hình, ánh mắt của anh ấy đều dõi theo tôi.

Nặng nề, u sầu, muốn nhìn nhưng lại đau đớn, càng nhìn lại càng chìm sâu vào cảm giác kéo dài đầy mâu thuẫn.

Trước đây tôi cũng từng nhìn anh như vậy.
Giữa đám đông vui tươi náo nhiệt, anh như tự tạo ra một khoảng không riêng, hoàn toàn lạc lõng so với những người xung quanh.

Trước đây, tôi luôn có thể nhìn thấy Đặng Dã ngay từ ánh mắt đầu tiên trong đám đông.

Nhưng lần này, tôi thậm chí không biết anh đến lúc nào và rời đi lúc nào.

Đột nhiên, một tin nhắn hiện lên.

“Chúc em hạnh phúc.”

“Cố Giang, anh nghĩ rằng anh vẫn nợ em một lời xin lỗi.”

“Anh từng nghĩ rằng mình có thể điều khiển em, và tự mãn vì tình yêu của em dành cho anh là không thể lay chuyển.”

“Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, anh chỉ là một kẻ ngu ngốc hèn hạ, anh không hiểu giá trị của tình yêu, cứ tưởng rằng mình có thể kiểm soát nó.”

“Anh không hiểu thế nào là tình yêu, và anh đã đáng xấu hổ khi dùng tình yêu em dành cho anh để làm tổn thương em hết lần này đến lần khác.”

“Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần chúng ta cãi nhau, khi em khóc và nhượng bộ, thực ra là em đã hao mòn tình cảm dành cho anh.”

“Nhưng anh không biết rằng tình yêu là quyền lực em trao cho anh.”

“Khi em trao nó cho anh, anh trở thành chủ nhân của thế giới của em.”

“Nhưng khi em rút lại, anh mới nhận ra rằng mình chẳng là gì cả.”

“Anh cuối cùng đã hiểu, người không thể buông bỏ thực ra là anh.”

“Anh xin lỗi vì sự ngu ngốc và ích kỷ của mình, em rất tốt, tình yêu của em rất trong sáng, nhưng anh không xứng đáng với em.”
“Anh không xứng đáng có được một tình cảm đẹp như vậy.”

“Vì thế anh đã đánh mất nó, và cái giá anh phải trả là điều mà ngay cả bản thân anh cũng không thể chấp nhận.”

“Chỉ là quá muộn rồi. Mất đi em anh mới hiểu em quan trọng với anh như thế nào, nhưng giờ đã quá muộn rồi.”

“Em từng nói không ai có thể mãi mãi đứng ở một chỗ chờ đợi một người khác, vậy thì lần này để anh chờ em.”

“Nếu anh ta đối xử không tốt với em, hãy quay lại, anh sẽ mãi ở đây chờ em.”

Ánh nắng bên ngoài có lẽ hơi chói, tôi nhắm mắt lại, cảm thấy mắt mình hơi cay xè.

Sau khi quen với ánh sáng, tôi đưa tay nhẹ nhàng bấm xóa tin nhắn, rồi đứng dậy.

Ánh nắng trải dài khắp người tôi. Còn bóng tối, tôi đã bỏ lại phía sau.

Và tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.