Tôi đã không nhớ nổi làm thế nào mà tôi và Hứa Dã trở về nhà trọ, chỉ biết rằng chúng tôi cứ hôn nhau mãnh liệt, như thể dùng những nụ hôn để lấp đầy ba năm đã qua.
Lần này anh đặc biệt dịu dàng.
Anh nhìn tôi, giọng khẽ thì thầm, yêu cầu tôi lặp đi lặp lại ba từ mà tôi từng giấu kín. Môi tôi khô khốc vì những lời yêu liên hồi, và khi tôi khẽ nhíu mày, anh nhẹ nhàng nâng cốc nước đến bên, dịu dàng đút cho tôi từng ngụm. Mọi động tác đều chậm rãi, như sợ khoảnh khắc này sẽ tan biến vào hư không.
Ánh trăng tràn vào phòng, in hình nhánh cây khẽ lay trong làn gió đêm, tạo thành những bóng đổ loang lổ, như dòng ký ức đan xen giữa thực và mơ. Có lúc, trong giấc mơ, tôi đã từng thấy Hứa Dã bị cuốn vào vòng xoáy không thể thoát của số phận, như một nhân vật gắn liền với bi kịch đã định sẵn. Nhưng giờ đây, nhìn anh bên cạnh, tôi muốn an ủi chính mình – cô gái tên Sang Ninh ấy, không cần phải sợ nữa.
Sang Ninh..
Đừng sợ tương lai.
Hãy giữ lấy hy vọng.
22
Hứa Dã đưa tôi đi đến một nơi thật yên bình để cắm trại ngoài trời, anh nói:
“Lần đầu tiên đến đây, anh đã nghĩ đến việc sẽ đưa em đến.”
Nơi này thật nguyên sơ, hoang dã, với dòng suối trong veo uốn lượn qua những thảm cỏ mềm và điểm xuyết bởi những bông hoa vàng xen xanh, như một chốn chưa từng có dấu chân người. Anh đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết, chu đáo đến mức tôi chỉ cần thả mình vào không gian ấy, vào sự bình yên bên cạnh anh.
Khi băng qua dòng suối, anh nhẹ nhàng bảo tôi đặt chân lên chân anh để tránh những hòn đá sắc nhọn làm đau. Đêm xuống, bầu trời như một tấm màn nhung rải đầy sao, tôi đưa tay khẽ chạm vào những vết sẹo lớn nhỏ trên người anh, như muốn chạm đến những tháng ngày đầy thử thách mà anh đã trải qua.
“Ba năm qua, chắc anh đã chịu nhiều khổ cực.” – Tôi thì thầm.
Anh chỉ lắc đầu, khẽ cười:
“Không quan trọng đâu.”
Đom đóm lập lòe dọc theo những dải cỏ dại, không gian như ngưng đọng trong hương thơm của hoa dại, tinh khiết và dịu dàng. Anh cầm lấy tay tôi, đặt nhẹ lên ngón áp út một chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh.
“Ninh Ninh, mình sẽ bên nhau cả đời, có được không?”
Tôi nhìn anh, trái tim bỗng mềm lại, khẽ đáp:
“Được.”
Cả đời này, chỉ có anh và tôi, không xa rời.
Móc ngoéo, một trăm năm, không được thay đổi.
(Kết thúc chính văn)
Phiên ngoại của Hứa Dã:
Sang Ninh đã thay đổi, tôi biết, và tôi cũng hiểu rằng cô ấy bị ép buộc. Vì tôi tin cô ấy, dù không yêu tôi, cô ấy sẽ không vì tiền mà tự hạ thấp bản thân.
Khi cô ấy đưa cho tôi chiếc thẻ phòng, trong lòng tôi chỉ còn duy nhất một mong muốn là làm rõ mọi chuyện. Nhưng khi cửa mở ra, người tôi nhìn thấy là Chu Thiên Hòa. Cô ta khoác lên mình chiếc váy ngủ bằng lụa đỏ, ly rượu vang sóng sánh trên tay. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, như thể giây tiếp theo, tôi sẽ bị cuốn vào một thứ không hề thuộc về tôi. Nhưng đó không phải là tôi, bởi người tôi yêu là Sang Ninh.
Chu Thiên Hòa mỉm cười nhìn tôi, giọng nói thoáng chút khinh thường:
“Hứa Dã, anh làm mẫu khỏa thân cho tôi đi. Tôi rất thích cơ thể anh, nhất là những vết sẹo ấy—nó tạo nên một vẻ đẹp vỡ vụn chưa từng có trong tác phẩm của tôi.”
“Không đời nào.”
Cô ta không nao núng, tiếp tục:
“Nhưng Sang Ninh đã nhận tiền đặt cọc của tôi, hẳn một triệu. Cô ấy đã bán anh cho tôi.”
Lần đầu tiên, tôi thực sự giận Sang Ninh của mình, giận vì cô ấy đã tự ý đẩy tôi vào vòng tay một người phụ nữ khác.
Chu Thiên Hòa không bỏ cuộc, từng câu từng chữ của cô ta như một cái bẫy:
“Nếu thấy chỉ có mình anh cởi là không công bằng, tôi cũng sẵn lòng trút bỏ.”
Cô ta làm động tác định cởi chiếc áo ngủ. Tôi cười lạnh, ánh mắt khinh miệt:
“Tôi từng thấy những thứ còn đẹp hơn nhiều. Với cô, tôi chẳng có chút hứng thú nào. Bây giờ, mở cửa ra.”
Chu Thiên Hòa thoáng ngạc nhiên, rồi cô ta mỉm cười, giọng trầm xuống như muốn nhấn chìm cả căn phòng:
“Cửa ở đó, xin cứ tự nhiên.”
Khi bước ra, tôi nghe giọng cô ta từ phía sau:
“Hứa Dã, anh có nhận ra không? Chúng ta dường như không thể kiểm soát được chính mình?”
Câu nói đó khiến tôi như sực tỉnh.
Từ sau hôm đó, trong giấc mơ của tôi liên tục xảy ra những chuyện trái ngược với thực tế. Tôi mơ thấy Sang Ninh không yêu tôi, còn Chu Thiên Hòa và tôi lại vô cùng hợp nhau. Tôi mơ mình là nam chính của một câu chuyện, một thế giới nơi mọi hành động của tôi đã được định sẵn.
Và lần đầu tiên, tôi cảm thấy nỗi sợ.
Tôi cố gắng thoát khỏi “ánh hào quang” định sẵn, dùng dao cứa nhẹ ngón tay, quan sát máu chảy, nhưng rồi nó lại đóng vảy, nhanh hơn cả bình thường. Cứ như thể tôi đang thử sức với chính quy tắc của thế giới này. Rồi tôi đâm một nhát vào cánh tay, một vết sâu đến mức khó lành.
Càng làm nhiều vết, tôi càng hiểu rõ một điều: Sang Ninh cũng bị mắc kẹt, không thể thoát ra, và tôi phải phá vỡ ranh giới ấy.
Đến khi tôi đưa mũi dao đến sát tim mình, trong đầu tôi vang lên một giọng nói sắc lạnh:
【Nam chính có hành vi tự hủy. Vì hòa bình thế giới và thực hiện tình yêu cùng công lý, hệ thống sẽ tiến hành định dạng lại.】
Tôi nhớ rồi lại quên, rồi lại nhớ lại. Không biết điều này đã diễn ra bao nhiêu lần. Đến lần cuối cùng, tôi gằn giọng, nghe chính mình thách thức:
“Trả cô ấy lại cho tôi.”
Lần đầu tiên, giọng nói ấy ngập ngừng và có dấu hiệu hoảng loạn:
【Lần đầu tiên phát hiện một nam chính dám chống lại kịch bản. Thật đúng là cuồng si đến nực cười…】
Nhưng tôi biết, kế hoạch của mình đã thành công.
【Ta thua rồi. Ta sẽ biến mất hoàn toàn. Thế giới này đã mất kiểm soát; tất cả các NPC giờ đây đều có ý thức tự do.】
Tôi nhớ Sang Ninh từng nói rằng ước mơ của cô là cùng tôi đi khắp thế gian. Vì thế, tôi quyết định làm hướng dẫn viên, mở công ty du lịch của riêng mình, đưa khách qua những nơi mà tôi từng mong muốn sẽ đi cùng cô. Đến khi thấy cái tên Sang Ninh trong danh sách ứng tuyển của Đại học A, trái tim tôi như rực sáng.
Cuộc sống của tôi đã sẵn sàng cho lần gặp lại này—lần gặp mà tôi biết chắc chắn sẽ không bao giờ kết thúc.
(Hết)