“Giờ muộn rồi, ăn chút gì dễ tiêu thôi.”
Tôi nhắc lại:
“Không đói.”
Anh ôm tôi dậy, cố chấp cắt ngang lời tôi.
“Nếu thích thì ăn chút đồ ngọt cũng được.”
Tôi lười trả lời.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm rền vang, Ôn Kỳ Minh siết tôi trong lòng, bất ngờ rung đùi như muốn dỗ dành. Tôi uể oải mở mắt, định nhắc anh rằng tôi đã qua cái tuổi ngồi thú nhún.
Anh mím môi, cười khẽ nhưng có phần gượng gạo, cay đắng. Tự dưng trong lòng tôi thấy khó chịu, buột miệng:
“Mai ăn.”
Ôn Kỳ Minh sững lại, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Được, được, em ngủ đi, để anh lo.”
Kể từ khi Ôn Kỳ Minh quay lại, căn nhà mỗi ngày một thêm đầy đặn.
Hôm nay là cây xanh, hôm sau là bộ bàn ghế gỗ.
Tôi nằm dài trên giường, mơ hồ cảm giác như mình đang xuyên không. Chỉ mới đây thôi, căn nhà còn trống trải như một trang giấy trắng, vậy mà giờ đây đã đầy ắp, ấm cúng như thể đã có người sống từ lâu.
Ôn Kỳ Minh đang nấu ăn. Hiếm khi tôi dậy sớm, ngồi yên một góc nhìn anh. Anh tỉ mỉ khuấy nước ép rau củ, động tác có phần lén lút. Trên bàn là hộp thuốc của tôi, còn mới nguyên, vừa được mở nắp.
“Anh sợ tôi phát bệnh rồi cho anh một cú vào đầu sao?”
Tay anh khựng lại, vội vàng quay nhìn tôi.
“Anh không sợ.”
Anh nói, giọng trầm nhưng kiên định.
“Nhưng em phải uống thuốc.”
Lời anh chợt nghẹn, đôi mắt ẩn chứa nét bất lực.
“Coi như tội nghiệp anh đi.”
Tôi ôm gối ngồi trên sofa, hất cằm chỉ ra cửa.
“Vô ích thôi. Tôi muốn bình tĩnh vài ngày. Nhìn anh, tôi chỉ nhớ đến những chuyện tồi tệ trước đây. Tạm xa nhau, cả hai nghĩ lại đi.”
“Không được.”
Giọng anh chắc nịch, rồi dịu xuống như van lơn.
“Em đang bệnh, trước tiên phải uống thuốc đã.”
“Tôi không bệnh!”
Tôi hất tay anh ra, giọng gắt hơn.
“Anh đừng nghĩ tôi làm loạn. Thực sự, chỉ cần nhìn anh là tôi đã thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu. Em muốn anh…”
Ôn Kỳ Minh chưa kịp nói hết câu, tôi đã vùi đầu vào gối, bịt kín tai. Không gian đột ngột trở nên im ắng. Một lúc lâu sau, anh đặt thuốc xuống bàn trước mặt tôi, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
9.
Cuộc sống rệu rã, trôi qua trong sự tĩnh lặng vô vị.
Ôn Kỳ Minh vẫn đều đặn mỗi ngày đến nấu ăn, đến thì không nói gì, đi cũng chẳng nói một câu, chắc là để kiểm tra xem tôi còn sống hay không.
Thứ phá vỡ sự yên ắng ấy là một bản tin.
Ba của Hứa Bình Như bị cáo buộc tội kinh tế, kéo theo cả công ty của chồng cô ta gặp vấn đề. Một số nhà đầu tư rút vốn, giá cổ phiếu lao dốc nhiều ngày liên tiếp.
Tôi điềm nhiên tắt điện thoại, yên lặng ngồi một lúc. Đột nhiên không kiềm được, bật cười lớn.
Hộp thuốc đã trống rỗng.
Tôi cố kìm nén cảm xúc, vừa run vừa nuốt số thuốc phải uống trong ngày. Đứng yên tại chỗ một lúc lâu, mới dần dần lấy lại bình tĩnh.
Tôi muốn Hứa Bình Như thân bại danh liệt.
……..
Dựa vào Trịnh Như Vân, tôi đã nối lại được với vài người bạn học cũ.
Lợi ích luôn là thứ hấp dẫn.
Không ít người sẵn lòng làm chứng rằng Hứa Bình Như từng nhiều lần bắt nạt bạn cùng trường.
Thậm chí, tôi còn có được một đoạn video giám sát hiếm hoi. Trong đoạn clip, tôi với dáng vẻ yếu ớt bị nhét vào xe trước cổng trường. Ngày tháng ghi rõ ràng, chính là hôm tôi bị đưa lên núi suýt gặp chuyện.
Xe cứu thương, bệnh án, lời khai của ông chủ nhà nghỉ và vết sẹo trên tay tôi, tất cả bằng chứng đều rõ ràng.
Thiên thời, địa lợi.
Tôi lập tức thuê người dựng video, đổ tiền quảng bá khắp mạng. Chỉ trong nửa tháng, cứ tưởng cũng chẳng gây được làn sóng gì lớn, ai ngờ lại bùng ra không ít tin sốc mới.
Tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi, bác sĩ kiểm tra lại cũng rất hài lòng.
Lấy thuốc mới về nhà, tôi lại thấy một thông báo mới trên điện thoại.
Danh sách những người có mối quan hệ mờ ám với Hứa Bình Như, cả nam lẫn nữ, đã được liệt kê thành một hàng dài. Dù chỉ là vấn đề đạo đức cá nhân, nhưng tin đồn tình ái thì ai cũng thích xem.
Nghe nói chồng cô ta rất tức giận.
Kết hôn chính trị không ngại việc mỗi người tự tìm thú vui, nhưng để xảy ra scandal làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, thì chuyện lớn rồi.
Ba Hứa gặp chuyện, con rể lập tức giáng thêm một đòn. Đồng nghiệp ở Hoa Ninh gửi liền mười sáu tin nhắn thoại mô tả sinh động toàn bộ quá trình bị bắt giữ tại nhà. Tôi thỏa mãn nghe hết, rồi bất chợt nghĩ đến Ôn Kỳ Minh.
Trong WeChat, mỗi ngày anh đều gửi vô số tin nhắn lải nhải. Như thể có thần giao cách cảm, anh vừa hay lại nhắn thêm.
[Vụ án của ba em đã được đưa vào quy trình tái thẩm rồi.]
Tin nhắn vừa hiện lên, biểu tượng “đang nhập” vụt tắt. Một câu ngắn gọn nhưng nặng tựa đá, đọng lại hồi lâu trong không gian.
Tôi ngẩn người vài giây, rồi đứng dậy ra mở cửa.
Đúng như dự đoán, Ôn Kỳ Minh đang đứng đó. Ánh mắt anh lấp lánh chút mong đợi.
Tôi nhìn thoáng qua bó hoa trên tay anh. Anh chẳng nói chẳng rằng, vứt bó hoa xuống sàn rồi bước tới, vòng tay ôm chặt lấy tôi từ eo. Cảm giác râu lởm chởm cọ vào cổ khiến tôi hơi nhói. Tay tôi vô thức siết lại, nhưng chẳng bao lâu sau cũng từ từ thả lỏng.
“Ngày nào anh cũng đến, tôi nhìn đến phát ngán rồi.” — tôi buông lời, giọng lạnh tanh.
Anh không trả lời, chỉ vùi đầu vào mái tóc tôi, giọng nói lẫn hơi thở phả nhẹ bên tai:
“Chán cũng phải đến.”
Tôi nhíu mày, khó chịu bật lại:
“Anh phiền thật đấy.”
Ôn Kỳ Minh lặng im, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại nuốt xuống. Một lúc sau, anh buông ra một câu lạc đề đến kỳ lạ:
“Thư ký của anh rất giỏi, nhưng lại là một người yêu cực kỳ điên rồ. Em có biết cô ấy chia tay bạn trai thế nào không?”
Tôi thoáng cựa quậy, định gạt tay anh ra, nhưng sự tò mò cuối cùng chiến thắng:
“Thế nào?”
Anh khẽ cười, chậm rãi kể:
“Anh tăng lương cho cô ấy, rồi xếp lịch làm việc kín mít trong ba tháng, toàn là tăng ca. Sau khi nhận tiền thưởng, cô ấy suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng tự kết luận rằng: có hay không có đàn ông trong đời cũng chẳng quan trọng.”
Dứt lời, anh thở dài một hơi nặng nề, tựa như đang nén xuống một nỗi bất mãn.
“Nếu để em bình tĩnh thêm chút nữa… Có lẽ mọi chuyện thật sự sẽ kết thúc mất.”
Tôi không đáp.
Đúng lúc tôi định bước đi, chân vừa chạm đất thì bị kéo ngã xuống giường. Anh siết lấy tôi, đôi môi tìm kiếm không ngừng, những nụ hôn liên tiếp hạ xuống như muốn dập tắt mọi phản kháng.
Chỉ mới một tháng, vòng tay anh đã rắn chắc thêm, ôm tôi như thể muốn giữ chặt lấy tất cả.
10.
Hoàng hôn buông xuống.
Tôi gọi cho thư ký Văn, cô ấy dường như đã đoán trước được, gọi đúng tên tôi ngay lập tức khi bắt máy.
“Cô Lý, cô muốn hỏi gì?”
Ôn Kỳ Minh với vẻ mệt mỏi, đang ngủ say. Tôi lật người xuống giường, đứng bên cửa sổ.
“Có thể tiết lộ không? Anh ấy đã làm thế nào vậy?”
“Trong chuyện làm ăn, để lại điểm yếu thì sẽ bị người ta nắm được.”
Văn Dương uống một ngụm nước, tiếp tục.
“Một lãnh đạo không vui, thì chẳng ai vui. Tổng giám đốc Ôn dễ nói chuyện, nhưng hai vị cổ đông còn lại, quê họ không cấm súng, tính tình thì không được hiền hòa lắm.”
Tôi trầm mặc.
“Như vậy là phạm pháp phải không?”
Cô ấy điềm nhiên nói:
“Người nước ngoài trên đất nước ngoài, thảo luận thân thiện với đối tác kinh doanh, hoàn toàn bình thường thôi.”
Sau lưng bỗng truyền đến hơi ấm bỏng rát. Tôi vội cúp máy, liền bị anh xoay người lại.
“Lại né tránh anh nữa. Có chuyện gì không thể hỏi thẳng anh sao? Ban đầu anh chỉ muốn điều tra vụ chứng cứ giả năm đó, không ngờ cả chuỗi liên quan đều bẩn. Nhà họ Hứa lấy phần nhiều nhất từ nhà họ Lý, xử họ trước.”
Tôi cau mày.
“Nghe anh nói cứ như dễ lắm vậy.”
“Giành dấu mộc, đụng xe, nắm thóp đe dọa, chẳng có gì là bày mưu tính kế cả.”
Anh vẫn còn vẻ ngái ngủ, nhắm mắt tìm môi tôi. Tôi đưa tay chặn lại, nhưng lòng bàn tay lại thấy ẩm ướt.
Anh khẽ hé mắt, cắn nhẹ đầu ngón tay tôi, rồi bất ngờ với tay lên giá sách, lấy ra một chiếc nhẫn. Động tác liền mạch, đeo vào ngón áp út của tôi.
Vòng nhẫn mang lại một cảm giác ràng buộc nhẹ nhàng.
Đầu óc tôi trống rỗng một lúc, bên bờ sông pháo hoa bất ngờ rực sáng.
Bất ngờ, nhưng cũng như một điều hiển nhiên.
Ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt anh, anh cúi đầu ôm tôi chặt hơn. Ngón tay anh lướt trên mặt nhẫn, thoáng như trở về ngày sinh nhật 22 tuổi của tôi.
Tôi nghiêng đầu, ngẩng cằm, khẽ nói.
“Thôi được rồi, em đồng ý.”
Hoàn chính văn –