10

Chương trình gửi đến thẻ nhiệm vụ, yêu cầu mỗi cặp đôi phải tặng cho nhau một món quà.

Thẩm Trần Phong chọn món quà là tự tay làm một bát mì.

Các khách mời khác âm thầm bĩu môi, cảm thấy anh ta quá qua loa, thiếu thành ý. Nhưng tôi lại có chút xúc động.

Sinh nhật năm thứ hai sau khi kết hôn, đúng lúc anh ta đi công tác, tôi cũng lười bày biện nên tự mình nấu một bát mì.

Đang chuẩn bị ăn thì cửa mở ra, anh ta xuất hiện trong bộ dạng phong trần mệt mỏi. Tôi bất ngờ đến hét lên, anh ta thậm chí không thay giày mà bước tới hôn tôi.

Sau đó, chúng tôi quấn quýt không rời cho đến khi lên giường. Xong xuôi, tôi than thở rằng bát mì đã bị phí mất, anh ta hôn tôi rồi nói, “Lần sinh nhật sau, anh sẽ đích thân nấu một bát mì bù cho em.”

Sinh nhật năm thứ ba, anh ta cùng An Lam bay sang Paris làm việc.

Năm thứ tư, anh ta quên mất sinh nhật tôi.

Thẩm Trần Phong cẩn thận đặt bát mì trước mặt tôi.

Nhìn bát mì đã chậm mất ba năm này, lòng tôi có cảm giác phức tạp. Anh ta chưa từng nấu ăn, thậm chí còn không biết dùng lò vi sóng.

Tôi thực sự không hiểu anh ta đang nghĩ gì.

Vì ngày hôm đó anh ta đã cứu An Lam trước thay vì tôi mà thấy áy náy chăng? Nhưng chuyện anh ta đặt An Lam lên trước tôi đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.

Vì tôi không còn tỏ ra nhiệt tình, chủ động tiếp cận anh ta nữa chăng? Nhưng rõ ràng là chính anh ta đã dạy tôi điều gì thái quá cũng không tốt.

Vì tôi hai lần chọn ly hôn chăng? Càng không thể, vì đây là điều anh ta đã dặn đi dặn lại với tôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là để tạo hiệu ứng cho chương trình mà thôi.

Anh ta giữ nụ cười điềm tĩnh như thường lệ, đưa đũa ra, “Đây là bát mì đầu tiên anh tự làm, em thử đi.”

Tôi phối hợp cầm lấy, nếm thử một miếng.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt chờ đợi.

“Quá nhiều muối, mì thì nhũn, không ngon.” Tôi đặt đũa xuống, xin lỗi đẩy bát mì ra, rồi tiện tay lấy một quả cam từ đĩa trái cây và bắt đầu bóc.

Nụ cười của anh ta trở nên cứng nhắc, “Vậy thì không ăn nữa, sau này anh sẽ học làm rồi nấu cho em.”

Tôi vừa ăn cam, vừa nói “Ừm,” rồi lấy một chiếc hộp nhỏ từ túi ra.

“Quà của anh đấy, xem có thích không.”

Mắt anh ta sáng lên, nhận hộp rồi mở ra.

Đó là một chiếc cà vạt sọc màu xanh dương.

“Em luôn có con mắt thẩm mỹ rất tốt.” Anh ta mỉm cười đeo vào.

Tôi lộ vẻ ngượng ngùng, rồi chủ động thú nhận.

“Mhờ nhân viên mua giúp.”

Anh ta sững sờ, lẩm bẩm nói, “Trước đây, mọi thứ của anh em đều không nhờ người khác.”

“Gì mà không nhờ ai… Cam này ngọt thật, em nghĩ anh cũng nên thử một miếng.” Tôi bóc miếng cuối cùng và bỏ vào miệng.

11

Nhiệm vụ cuối cùng trong chương trình là cả ba cặp khách mời cùng nhau leo núi.

Lúc leo lên núi trời đẹp, gió nhẹ và nắng, tất cả đều suôn sẻ. Tuy nhiên, khi đến đỉnh núi, thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa bão ập xuống với sấm sét dữ dội.

Chương trình đã chuẩn bị kỹ càng, mỗi người đều có một nhân viên hỗ trợ đi kèm, nên cũng không quá hỗn loạn. Thẩm Trần Phong đi phía trước, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn tôi, dường như nói gì đó, nhưng tiếng mưa át đi tất cả.

Mưa ngày càng nặng hạt, chỉ cách một mét đã không còn nhìn rõ người. Giữa đường, nhân viên đi cùng tôi bị trẹo chân, chúng tôi buộc phải đi chậm lại. May mắn là dù là đường núi nhưng không quá phức tạp, tôi dìu cô ấy từng bước một, chầm chậm trở về khu vực tập trung.

Vừa ngồi xuống, đạo diễn vội vàng chạy vào, hỏi chúng tôi có thấy Thẩm Trần Phong trên đường về không.

Chúng tôi sững sờ, “Anh ấy không phải đi ở đầu hàng sao? Đáng lẽ đã về tới rồi chứ!”

Đạo diễn sốt ruột vò đầu, “Anh ấy về rồi, nhưng vì thấy cô mãi chưa xuống, bất chấp mọi người ngăn cản, anh ấy lại lao ngược lên núi tìm cô.”

“Anh ấy như phát điên vậy, mấy người cũng không giữ nổi anh ấy!”

Tôi đứng lặng người. Cặp ca sĩ và cặp đôi bình thường đến an ủi tôi, nói rằng có hơn chục nhân viên đi tìm rồi, chắc chắn sẽ không sao.

Tôi nhìn về phía ngọn núi, im lặng không nói gì.

Hai tiếng sau, cửa bỗng mở ra, một bóng người ướt đẫm xuất hiện ở ngưỡng cửa. Vừa thấy tôi, anh ta lao tới ôm chặt lấy tôi.

“Chu Chu, em không sao là tốt rồi, em đã về là tốt rồi, anh sợ đến chết mất, cả đời này anh chưa từng sợ đến vậy!”

Thẩm Trần Phong lạnh run, ôm chặt tôi, cơ thể không ngừng run rẩy, không chỉ vì lạnh, mà còn vì sợ hãi.

Sau đó, anh ta dần lả đi và ngất xỉu.

Nhân viên nói rằng trong cơn mưa gió dữ dội ấy, anh đã leo lên đến đỉnh, sợ tôi bị ngã xuống núi, lại rời khỏi đường chính, dọc theo vách núi mà tìm kiếm.

Thẩm Trần Phong bị sốt cao suốt hai ngày, mê man không ngừng gọi tên tôi.

Mọi người đều cảm động vì tình cảm của anh ta.

“Dù gì đi nữa, anh ấy thực sự yêu chị,” cô gái trong cặp đôi bình thường nói.

“Con người chỉ khi ở trong hoàn cảnh cực đoan mới thử thách được chân tình,” nữ ca sĩ cảm thán.

Tôi luôn ở bên cạnh anh ta, chăm sóc, lau mát cho anh ta. Cả hai như một đôi vợ chồng đã gắn bó nhiều năm, tình sâu nghĩa nặng.

Lúc anh ta tỉnh lại, tôi đang gục trên giường anh ta ngủ. Cảm nhận bàn tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, tôi mở mắt.

Anh ta nhìn tôi mỉm cười, đôi mắt ướt át:

“Hôm đó, khi anh lạc lối trong mưa bão, anh cuối cùng nhận ra một điều, anh yêu em nhiều hơn mình tưởng.”

“Thật may là em không sao, thật may là anh còn cơ hội nói điều này.”

“Chu Chu, khi chương trình kết thúc, chúng ta trở về sống yên bình bên nhau, được không?”

Anh ta ôm chặt tôi.

Tôi giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng anh ta.

Hai ngày sau, trong lần phỏng vấn cuối cùng của chương trình, tôi chọn ly hôn ở lần lựa chọn thứ ba giữa các cặp vợ chồng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến khó tin.

Khi thấy lựa chọn của tôi, Thẩm Trần Phong sững lại như tượng, đứng bất động hồi lâu.

12

Trở về nhà, tôi nằm dài trên giường nghỉ ngơi suốt hai ngày.

Ngày thứ ba buổi chiều, khi tôi đang đứng nhìn ra cửa sổ và vươn vai thư giãn, thì nghe tiếng “tít tít” của khóa cửa. Thẩm Trần Phong xách túi bước vào nhà. Anh ta chào tôi một cách tự nhiên rồi đi thẳng vào phòng thay đồ, giống như đó chỉ là ngày thường đi làm về nhà, và như thể chưa từng có hai tháng dài xa cách.

Tôi cau mày, bước đến cửa phòng thay đồ.

“Anh biết em muốn nói gì, Chu Chu, anh không đồng ý ly hôn.”

Giọng anh ta điềm tĩnh, từ tốn tháo cà vạt, đồng hồ.

“Đó chỉ là một chương trình, là giả, là diễn, là để tăng độ phủ sóng, không thể tính.”

Anh ta xoay cổ tay, từ từ bước đến nắm lấy tay tôi.

Tôi vô thức né tránh.

“Tôi đã nói rồi, tôi không còn quen nữa.”

Ánh mắt anh ta thoáng run, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

“Không sao, chúng ta từ từ thích nghi lại. Chúng ta là vợ chồng, không có vấn đề gì mà không thể giải quyết. Nếu trong lòng em có điều gì không vui, anh xin lỗi vì tất cả những gì anh đã làm, dù cố ý hay vô ý. Xin lỗi em.”

Tôi cúi đầu, khẽ cười.

“Vì cớ gì mà chỉ một câu xin lỗi của anh có thể xóa hết mọi đắng cay giữa chúng ta?”

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi.

“Được thôi, Chu Chu, có điều gì em ấm ức, không hài lòng, em có thể đòi lại từ anh, thế nào cũng được.”

“Trừ ly hôn.”

Thẩm Trần Phong là người có khả năng hành động mạnh mẽ. Anh ta đột ngột không còn công việc bận rộn, không còn điện thoại và cuộc họp triền miên, bắt đầu quan tâm đến cây cỏ trong nhà, nghiên cứu cách dùng các thiết bị điện, thậm chí còn xem cả video dạy nấu ăn.

Công việc livestream của tôi dừng lại, thay vào đó là một người nổi tiếng trên mạng.

Trước đây, không ít lần tôi bày tỏ với anh ta rằng tôi không thích công việc livestream, nhưng đều bị anh ta gạt đi với câu lạnh lùng: “Hợp đồng quản lý của em thuộc công ty, phải tuân theo sự sắp xếp của công ty.”

Vậy mà bây giờ, chỉ cần một câu nói là công việc ngừng ngay, đúng vào lúc “Ngày hội mua sắm 11-11” sắp tới.

Buổi tối, anh ta vẫn ngủ ở phòng khách, không ép buộc tôi.

“Chu Chu, em biết đấy, anh có thừa sự kiên nhẫn.”

Buổi sáng, tôi thường thấy bóng dáng anh ta trong bếp. Anh ta học khá nhanh, món mì anh ta làm giờ đã rất ngon.

Nhưng tôi chưa bao giờ ăn thử.

Kể từ khi chương trình kết thúc, có những việc thật sự không còn cần thiết phải tiếp tục nữa. Nhưng dường như anh ta lại có một nỗi ám ảnh với điều đó, mỗi sáng đều làm một bát mì nóng hổi đặt trên bàn ăn, rồi khi nguội, lại lặng lẽ mang đi đổ.

Một lần, An Lam gọi điện cho anh ta, lúc ấy anh ta đang tỉa cây lan, động tác nhẹ nhàng tinh tế, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng.

“An Lam, tôi đã nói rồi, khi tôi ở nhà thì đừng gọi điện cho tôi. Nếu còn tiếp tục không biết giữ chừng mực, thì không cần ở lại nữa.”

Đối với tất cả những gì anh ta đang làm, tôi đều thờ ơ, không cảm động. Thậm chí, tôi còn chẳng muốn nói chuyện với anh ta.

Thực ra, tôi không hiểu tại sao anh ta lại thay đổi đột ngột như vậy. Nhưng tôi lười hỏi, thậm chí lười suy nghĩ.

Chỉ là… tôi không hứng thú nữa.

Sự bình thản trong lòng tôi là do từng đêm cố gắng nhẫn nhịn mà có được. Giờ đây, nó đã trở thành một bộ giáp vững chắc không gì có thể xuyên phá.

Thượng đế rất công bằng. Ngài sẽ không bao giờ ban cho bạn điều gì dễ dàng mà không qua thử thách, cũng như không để bạn chịu khổ mà không có lý do.

Chúng tôi sống dưới cùng một mái nhà, nhưng như hai người xa lạ. Anh ta kiên trì, chậm rãi thực hiện từng bước với sự cố chấp của mình.

Một đêm, khi cơn đau đầu của anh ta tái phát, anh ta ôm lấy đầu, đi đến gõ cửa phòng tôi. Người đàn ông thường thể hiện vẻ điềm tĩnh trước người khác, nay lại lộ ra một chút yếu đuối như một đứa trẻ. Tôi liền gọi điện cho An Lam đến.

Khi nhìn thấy An Lam hớt hải chạy đến, mặt anh ta trở nên khó coi vô cùng. Khoảng thời gian yên bình mà anh ta cố gắng tạo dựng cuối cùng đã xuất hiện một vết nứt. Tôi nằm trên giường, nghe tiếng khóc thút thít của An Lam dưới lầu.