15
Kể từ lần không vui vẻ ấy, tôi đã rất lâu không gặp lại Đoạn Gia Ngôn.
Anh ta cũng thần thần bí bí, không biết đang bận chuyện gì.
Tin tức về việc nhà họ Quan từ chối liên hôn mãi không đến, khiến tôi có chút bực bội.
Hôm nay, Đoạn Gia Ngôn hiếm hoi chủ động mời tôi ra ngoài.
“Nếu tiểu thư đính hôn rồi, chắc không còn có thể như bây giờ nữa. Xem như đây là lần cuối đi.”
“Tôi sẽ không kết hôn với Quan Dịch.”
Đoạn Gia Ngôn cười cười, không bình luận gì. Tôi cũng chẳng buồn giải thích thêm.
Nếu Quan Dịch không từ chối việc liên hôn, tôi cũng chẳng ngại giết anh ta.
Suốt cả ngày hôm đó, Đoạn Gia Ngôn đưa tôi đi khắp nơi như một cặp đôi bình thường, cùng dạo chơi, ngắm cảnh, thậm chí còn nặn tượng đất.
Tôi chưa bao giờ trải nghiệm những việc này, nên thấy cũng thú vị.
Cuối cùng, anh dẫn tôi vào một cửa hàng trang sức.
Trang sức ở đây mặc dù không phải là thương hiệu nổi tiếng, nhưng được thiết kế tinh xảo, tất cả đều là hàng độc quyền.
Đoạn Gia Ngôn chọn cho tôi một chiếc vòng tay.
Khi thử đeo, anh từ chối sự giúp đỡ của nhân viên, tự mình chỉnh lại cho vừa vặn. Anh cúi đầu, trên khuôn mặt là biểu cảm dịu dàng chưa từng thấy.
Trong lòng tôi bỗng xao xuyến nhưng ngoài miệng thì vẫn chê bai:
“Chiếc vòng này xấu quá, thiết kế như là còng tay vậy.”
Đoạn Gia Ngôn mỉm cười nghịch nhẹ:
“Vậy sao? Tôi lại thấy nó rất hợp với tiểu thư.”
Chiếc vòng không rẻ, khi thanh toán, Đoạn Gia Ngôn lại nhanh tay trả trước tôi.
“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Mấy ngày qua, tôi đi làm thêm, dạy kèm học sinh. Coi như là… quà đính hôn tôi tặng tiểu thư.”
Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, cảm thấy việc anh lặp đi lặp lại chuyện đính hôn là cố ý chọc tức tôi.
Tôi không phải chưa từng phản đối, nhưng sự phản kháng không có quyền lực chẳng khác gì trò đùa trẻ con. Tôi không muốn mình trở thành kẻ hề.
Tôi quay người bước ra khỏi cửa hàng.
Một lúc sau vẫn không thấy Đoạn Gia Ngôn đi theo, tôi tò mò ngoảnh lại.
Anh đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn tôi.
Ngay lúc đó, một tiếng nổ dữ dội vang lên từ trong cửa hàng trang sức, tiếp theo là ngọn lửa và khói đặc tuôn ra từ cửa.
“Đoạn Gia Ngôn!!”
16
Đoạn Gia Ngôn đã chết.
Nhân viên cửa hàng lén mang pin xe điện vào sạc, pin bất ngờ phát nổ. Anh là người duy nhất tử vong.
Trần Du nghe tin xong, ngày nào cũng không ăn không uống, tỏ ra đau buồn đến tột độ.
Còn tôi, không rơi lấy một giọt nước mắt. Ngày nào cũng đi spa chăm sóc cơ thể, mua sắm, làm móng.
Sự tương phản quá rõ ràng.
Hệ thống nhắc nhở, bảo tôi dù chỉ làm bộ cũng nên tỏ ra đau buồn, ít nhất để sau này không phải chết thảm.
Tôi lờ đi những ánh mắt xa gần xung quanh, nói với hệ thống:
【Đối với loại người giả chết chỉ để lại chút bóng ma tâm lý cho tôi, tôi thực sự không thể khóc nổi.】
Đúng vậy, Đoạn Gia Ngôn chỉ giả chết. Tất cả chỉ là một cách để anh rời đi.
Trong nguyên tác, lý do anh có thể nhanh chóng quay trở lại, đối đầu với nam chính và trở thành đại phản diện chính là nhờ vào thân thế thật sự của mình.
Mẹ của Đoạn Gia Ngôn thực ra là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm ở Kinh Đô, người đã mất tích nhiều năm.
Năm đó, bà cùng vài người bạn lên núi khám phá, giữa chừng lại cãi nhau rồi tự mình bỏ đi.
Trên đường, bà vô tình gặp phải bọn buôn người. Bà ấy trở nên ngớ ngẩn vì bị tiêm quá liều thuốc an thần.
Cha của bà đã tìm kiếm suốt nhiều năm, cuối cùng chỉ tìm thấy một nấm mồ cô độc.
Vì vậy, Đoạn Gia Ngôn, là dòng máu duy nhất của bà, đương nhiên được đưa trở lại nhà họ Thẩm.
Theo cốt truyện gốc, một khi Đoạn Gia Ngôn lên nắm quyền nhà họ Thẩm và quay trở lại, gia đình tôi sẽ phá sản, còn tôi sẽ bị đánh gãy tứ chi trong một đêm, rồi bị đổ bê tông và thả xuống biển.
Tôi suy nghĩ về khả năng trốn ra nước ngoài, nhưng hệ thống lại lạnh lùng cười nhạo.
【Cô không thoát được đâu, dù cốt truyện có thay đổi, đến thời điểm nhất định, cô cũng sẽ chết trong đau đớn mà thôi.】
【Vậy có nghĩa là, chỉ cần Đoạn Gia Ngôn không yêu tôi, tôi sẽ chết?】
【Tôi đã nhắc cô từ lâu rồi.】
Tôi không thể kìm nén mà bật cười thành tiếng.
Hệ thống hỏi tại sao tôi cười. Tôi nói rằng nó rất đúng với hình dung của tôi về một hệ thống.
Điều đó khiến nó tức giận đến mức phát ra tiếng rì rì.
17
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba năm sau, tôi tốt nghiệp và vào làm việc tại tập đoàn Kim thị.
Một ngày nọ, sau khi tan làm, tôi theo thói quen đến tiệm spa quen thuộc để làm đẹp.
Trong cơn mơ màng, tôi ngủ thiếp đi, đến khi mở mắt ra thì đã là hai tiếng sau.
Khi thay đồ, tôi phát hiện ra những vết bầm tím trên vai và xương quai xanh, điều đó làm tôi hơi khó chịu.
“Sao hôm nay lại là cô ấy mát-xa nữa vậy?”
“Xin lỗi cô Kim, tôi thấy gần đây cô có vẻ mệt mỏi nên đã gọi cô ấy. Mỗi lần được cô ấy mát-xa, cô đều ngủ rất lâu.”
Ở tiệm này có một nhân viên mát-xa đặc biệt, mỗi lần được cô ấy chăm sóc, tôi ngủ rất sâu.
Nhưng tay cô ấy hơi mạnh, lần nào cũng khiến tôi bị bầm tím, chỗ thì cổ, chỗ thì đùi.
Nếu bình thường thì không sao, nhưng ngày mai tôi phải tham dự một buổi tiệc rượu.
Một năm nữa, Đoạn Gia Ngôn sẽ trở về. Tôi phải tận hưởng nốt quãng thời gian tự do còn lại.
May thay, thời tiết đã bắt đầu se lạnh, tôi chọn một chiếc váy dài kín đáo, không ai nhận ra điều gì bất thường.
18
Tại buổi tiệc rượu, sau khi giao tiếp xã giao một lúc, tôi dựa vào ghế sofa để nghỉ ngơi.
Có vài công tử bảnh bao đến mời rượu, tôi đều không từ chối.
Khi tôi đang vui vẻ trò chuyện với một trong số họ, cửa phòng tiệc đột ngột bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Đám đông trở nên xôn xao.
“Mặt người này trông quen quen.”
“Cậu ngốc à, đây là người nổi tiếng ở Kinh Đô đấy.”
Người đó bước vào ngược sáng, bóng dáng cao lớn với bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài được bao bọc trong bộ vest đen đầy kiềm chế, đẹp đến mức khiến người ta muốn huýt sáo.
Nhưng tôi lại nhíu mày, Đoạn Gia Ngôn, anh ta đã trở về sớm hơn dự kiến!
【Hệ thống, Đoạn Gia Ngôn đã về trước thời hạn, nếu anh ta ra tay, tôi có chết ngay không?】
【Tất nhiên.】
Nhận được câu trả lời khẳng định từ hệ thống, tôi nhanh chóng suy nghĩ và một kế hoạch dần hình thành trong đầu.
Đoạn Gia Ngôn giờ đã không còn là cậu trai non nớt ngày trước, anh đứng trên sân khấu, tuyên bố với mọi người rằng tập đoàn Thẩm thị chính thức thành lập chi nhánh tại đây.
Cuối cùng, ánh mắt anh xuyên qua đám đông hướng thẳng về phía tôi.
Anh nói rằng anh tên là Thẩm Chấp, từ nay sẽ đảm nhận vị trí CEO của tập đoàn Thẩm thị và thường trú tại thành phố này.
Từ hôm đó, Thẩm thị bắt đầu điên cuồng tấn công tất cả những gia tộc từng bắt nạt Đoạn Gia Ngôn.
Những gia tộc đầu tiên bị nhắm tới là Kim gia, Quan gia, và Hà gia.
Tôi mỉm cười than thở, sói con đã lớn, và vẫn là kẻ thù dai dẳng.
19
Với tiềm lực mạnh mẽ, tập đoàn Thẩm thị khiến những gia tộc bị nhắm tới, nhiều lần phải tìm cách gặp Thẩm Chấp để cầu xin sự khoan hồng nhưng họ vẫn không thể gặp được anh ta.
Nhân cơ hội đó, tôi đề xuất ý định kết hôn với Quan Dịch để cùng nhau đối phó với nguy cơ này.
Quan Dịch nghe tin, lập tức đến gặp tôi.
“Kim Ngọc Dao, cô điên rồi sao? Chuyện liên hôn ngày trước chỉ là một đề nghị, cuối cùng cũng đã chìm vào quên lãng. Giờ cô định lợi dụng cơ hội này để khơi lại chuyện cũ à, có gì thú vị không?”
Bao nhiêu năm trôi qua, anh ta dường như vẫn nghĩ tôi có tình ý với anh ta.
Tôi bực bội đáp:
“Ai nói cô dâu nhất định phải là tôi?”
Tôi nói với anh ta rằng Thẩm Chấp chính là Đoạn Gia Ngôn, và anh ta trở về để báo thù.
Ngoài Trần Du, tất cả mọi người đều là kẻ thù của anh ấy.
Năm đó, tôi đã uy hiếp bắt Đoạn Gia Ngôn phản bội nên cậu ấy chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy với Trần Du.
Chỉ cần Trần Du lấy danh nghĩa của tôi và kết hôn với Quan gia, có khi cả hai gia đình đều có thể tránh khỏi tai họa.
Dĩ nhiên, tất cả chỉ là trò lừa bịp. Nhưng không ngờ, Quan Dịch lại dao động.
Anh ta đã sớm bị Trần Du chinh phục và đã cầu hôn cô ấy.
Nhưng Trần Du luôn nhung nhớ việc chinh phục Đoạn Gia Ngôn, nên chưa đồng ý.
Sau khi Thẩm Chấp xuất hiện, cô ta càng nhiều lần muốn tiến tới, nhưng tôi đã âm thầm ngăn chặn tất cả.
Với tính cách của Thẩm Chấp, anh chắc chắn sẽ đến phá đám cưới này.
Đây chính là cơ hội của Trần Du, dù là bị Thẩm Chấp mang đi hay chiếm lấy danh phận tiểu thư nhà họ Kim, cô ta cũng sẽ không lỗ.
20
Lễ cưới được tuyên truyền rầm rộ, khắp thành phố không ai không biết.
Ngày hôm đó, tôi sớm thay lễ phục và đi dạo một vòng trong đại sảnh. Sau đó, tôi nhanh chóng chạy về để đổi trang phục với Trần Du.
Trần Du trang điểm xong, nhìn qua gương cười mỉa mai tôi:
“Thật là sợ chết, hôm nay cô rời đi thì sau này sẽ không còn là đại tiểu thư nhà họ Kim nữa rồi.”
Tôi cắn môi ra vẻ khổ đau:
“Chỉ cần cứu được nhà họ Kim, làm tiểu thư hay không cũng không quan trọng.”
Trần Du bĩu môi, giọng nói đầy vẻ trách móc:
“Biết vậy thì đã chẳng làm”
Phải nói rằng Trần Du và Quan Dịch đúng là một cặp trời sinh, cả hai đều có một kiểu tự tin khó hiểu, luôn nghĩ rằng họ có thể xoay chuyển tình thế.
Tôi tháo chiếc vòng tay đã đeo ba năm, ném nó lên bàn trang điểm.
Rời khách sạn, tôi đến ngay nhà ga.
Tôi mua nhiều vé tàu với các khung giờ khác nhau để không ai biết điểm đến thực sự của tôi.
Cái gọi là cứu nhà họ Kim, tất cả chỉ là vở kịch tôi bày ra để đánh lạc hướng Trần Du.
Hai năm qua, tôi đã âm thầm chuyển tài sản ra ngoài.
Nhà họ Kim hiện giờ đã là cái vỏ rỗng từ lâu. Phá sản hay không thì liên quan gì đến Kim Ngọc Dao tôi đây?
Tôi kéo vali, định đi vào nhà vệ sinh, nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi lại thấy người vệ sĩ từng theo sát Thẩm Chấp hôm trước.
Để cẩn thận, tôi đưa cho cô lao công đang dọn dẹp 500 nghìn, rồi đổi quần áo với cô ấy.
Thấy cô lao công bước ra ngoài, tôi quay người đi vào lối dành cho nhân viên.
Nhưng chưa kịp mở cửa, một chiếc khăn tay đã bịt chặt mũi và miệng tôi.
Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Bắt được em rồi, đại tiểu thư tự chui đầu vào lưới.”