1
Khi Đoạn Gia Ngôn mang cháo đến cho tôi, tôi cúi xuống nhìn.
Giây tiếp theo, tôi hất đổ bát cháo xuống đất.
“Tôi nhớ là đã nói rằng tôi không thích uống cháo.”
Cháo là do nhà bếp làm, thực ra không liên quan gì đến anh ta. Nhưng Đoạn Gia Ngôn vẫn bình tĩnh đáp, rồi ngồi xuống định dọn dẹp.
Ánh mắt anh ta không hề gợn sóng.
Tôi đưa chân lên, khẽ nâng cằm anh.
“Không được dùng tay, liếm sạch đi.”
Ánh mắt của Đoạn Gia Ngôn thay đổi. Anh ta cụp mắt nhìn chân tôi, hầu kết khẽ nhấp nhô, rồi liếc nhìn bát cháo đổ trên sàn. Anh ta thản nhiên nói một từ:
“Bẩn.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy.
“Cậu tự liếm, hay để tôi gọi người giúp việc đến đè cậu xuống?”
Chưa kịp để Đoạn Gia Ngôn trả lời, tiếng hệ thống đã vang lên chói tai trong đầu tôi:
【Ký chủ, cô đang làm gì vậy! Nhiệm vụ của cô là chinh phục nhân vật phản diện, dùng tình yêu cũng như lòng tốt của mình để chữa lành và sưởi ấm cho anh ta, khiến anh ta yêu cô. Nhưng hành vi của cô bây giờ còn tệ hơn cả nữ phụ độc ác!】
Tôi hỏi lại hệ thống:
【Cậu nói xem, nữ chính ban đầu cũng làm như vậy, kết quả là gì?】
【Kết quả là Đoạn Gia Ngôn coi cô ấy là ánh sáng duy nhất trong đời!】
【Đúng, ánh sáng duy nhất. Bị nhốt trong bóng tối, sống không bằng chết.】
Hệ thống:
【Đó là vì nữ chính không yêu anh ta, còn nếu cô yêu anh ta thì sẽ khác mà.】
Tôi cười:
【Hệ thống, cậu không hiểu đâu, đối với một con sói, chỉ tình yêu và lòng tốt thôi thì không đủ để thuần phục nó.】
Tôi nhìn tay Đoạn Gia Ngôn dần siết chặt, rồi thúc giục:
“Nếu không nhanh lên, hôm nay cậu khỏi cần đến trường nữa.”
Hiện tại, hy vọng của Đoạn Gia Ngôn vẫn đặt vào việc học hành để thay đổi tương lai.
Nghe vậy, anh ta từ từ cúi xuống.
Ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên từ nhà bếp lao ra.
“Đoạn Gia Ngôn, đừng ăn!”
Là nữ chính, Trần Du.
2
Cô ta cầm mấy tờ khăn giấy nhanh chóng lau sạch mặt sàn. Sau đó nhìn tôi và nói:
“Kim Ngọc Dao, dù gì cũng là bạn học với nhau, có cần phải bắt nạt người ta đến vậy không?”
“Tôi đang ở nhà của mình, bắt nạt người của mình. Bạn học Trần, cậu chỉ là ở nhờ, lo chuyện bao đồng không sợ liên lụy khiến mẹ cậu mất việc à?”
Mẹ của Trần Du là một trong những người giúp việc ở nhà tôi.
Nghe tôi nói vậy, Trần Du cắn môi, nhìn sang Đoạn Gia Ngôn bên cạnh như mong anh sẽ nói gì đó. Nhưng Đoạn Gia Ngôn lại giống như khúc gỗ, chỉ cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Trần Du đành kiên quyết đe dọa tôi:
“Cậu không sợ tôi sẽ nói hết chuyện này ở trường sao?”
Tôi bật cười.
Thư viện và tòa nhà thí nghiệm của trường đều là do nhà tôi quyên góp xây dựng. Bởi vậy, dù có là trường quý tộc thì cũng chẳng có mấy ai dám đối đầu với tôi.
Có lẽ Trần Du mới chuyển trường đến nên còn chưa nắm rõ tình hình.
“Cậu bớt nói mấy lời ngây thơ đó lại đi. Nể mặt cô Quan, lần này tôi sẽ không chấp.”
Cô Quan chính là mẹ của nam chính.
Trần Du vì tình cờ cứu cô Quan nên mới được chuyển từ quê lên học ở trường quý tộc.
Cũng từ đó mà bắt đầu câu chuyện tình từ học đường đến công sở với nam chính.
Còn lý do tôi bị gán mác nữ phụ độc ác không chỉ vì tôi hành hạ Đoạn Gia Ngôn, gây khó dễ cho Trần Du, mà còn vì tôi có ý định chiếm đoạt nam chính.
Hừm, thật là một cốt truyện nhàm chán.
3
Sau khi đến trường, có người chào tôi, tôi khẽ gật đầu đáp lại bằng một dáng vẻ cao ngạo.
Trong sách, nữ phụ độc ác luôn giữ hình tượng hòa nhã lễ độ bên ngoài. Còn tất cả những gì xấu xa của cô ta đều như dòng chảy ngầm dưới mặt hồ phẳng lặng.
Ban đầu ngay cả Trần Du cũng bị đánh lừa.
Người duy nhất biết được sự thật cũng chỉ có Đoạn Gia Ngôn – người phải chịu đựng mọi sự dày vò.
Nhưng giờ đây, tôi chẳng buồn duy trì mấy chiêu trò bề ngoài ấy nữa.
Với tiếng “chát” giòn tan, tất cả mọi người trong lớp đều quay lại nhìn.
“Tôi chỉ uống nước ấm 35 độ, cậu không hiểu sao?”
Gương mặt trắng trẻo của Đoạn Gia Ngôn hằn lên một vệt đỏ. Anh ta cúi đầu, phủi nhẹ nước bắn lên đồng phục.
Khi ngẩng lên, trong đôi mắt thoáng qua một tia căm ghét.
Ngay lập tức, một cảm giác phấn khích khó tả trào dâng trong tôi. Chính là ánh mắt này, sự căm ghét nhưng không thể làm gì được tôi, cảm giác kiểm soát tuyệt đối này thật sự quá quyến rũ.
“Trả lời tôi!”
“Xin lỗi, tôi sẽ ghi nhớ. Lần sau đảm bảo không lặp lại, thưa tiểu thư.”
Không rõ câu “ghi nhớ” của anh ta là ghi nhớ mối thù này, hay là ghi nhớ tôi chỉ uống nước ấm 35 độ.
Nhìn Đoạn Gia Ngôn lúng túng ngồi xuống, dưới lớp đồng phục ướt đẫm, những cơ bụng mảnh khảnh thấp thoáng hiện ra. Tâm trạng tôi vui vẻ, khẽ ngân nga một điệu hát.
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng:
【Tôi chưa từng thấy ai xấu xa như cô! Cứ như vậy, Đoạn Gia Ngôn sẽ không bao giờ yêu cô đâu!】
【Cậu có biết câu “buông dao đồ tể, lập địa thành Phật” không?】
Hệ thống:【Ý là gì?】
【Ý là lòng tốt mà không có sự so sánh thì chẳng đáng giá gì.】
Hệ thống:
【Thế chẳng phải cô đang giúp Trần Du sao?】
【Trần Du đối tốt với Đoạn Gia Ngôn, nhưng cô ta tốt với tất cả mọi người, nói với cậu cũng chẳng ích gì, sau này cậu sẽ hiểu thôi.】
Tan học, không biết nghe tin từ đâu, Trần Du cầm một bộ đồng phục mới tìm đến Đoạn Gia Ngôn.
Đoạn Gia Ngôn liếc nhìn tôi một cái, rồi không nhận lấy bộ đồ.
4
Sau vài ngày như vậy, tôi bỗng phát hiện có điều gì đó không ổn.
Trước đây, Đoạn Gia Ngôn là công cụ giúp tôi xây dựng hình tượng của mình.
Bên ngoài, tôi luôn tuyên bố rằng anh ta là học sinh nghèo được gia đình tôi hỗ trợ.
Tôi chưa bao giờ đối xử tệ với anh ta trước mặt người khác.
Điều này khiến cho mọi sự giúp đỡ của Trần Du đối với anh ta đều diễn ra trong âm thầm.
Trong nguyên tác, chính điều đó đã khiến hai người ngày càng thân thiết.
Nhưng mấy ngày nay tôi phát hiện, không chỉ mình tôi thay đổi mà ngay cả Trần Du cũng thay đổi.
Cô ta luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi Đoạn Gia Ngôn rơi vào cảnh khó khăn nhất.
Thậm chí đôi khi còn kéo theo nam chính, Quan Dịch.
Ví dụ như bây giờ.
Tôi nói mình đang buồn, yêu cầu Đoạn Gia Ngôn quỳ xuống bò vài vòng cho tôi vui.
Trần Du như có mắt giám sát, ngay lập tức kéo Quan Dịch xuất hiện ở cửa khu vườn trên sân thượng.
“Đoạn Gia Ngôn, thầy giáo cần gặp cậu, bảo cậu đến văn phòng ngay.”
Tôi ngồi đung đưa trên xích đu, buồn cười quan sát cảnh tượng này.
Đoạn Gia Ngôn không nói gì, thân người vốn đang quỳ nửa chừng bỗng đứng thẳng dậy.
Thấy vậy, Trần Du cắn môi, kéo kéo tay áo của Quan Dịch.
“Thật đấy, Quan Dịch có thể làm chứng.”
Quan Dịch nhìn tôi và Đoạn Gia Ngôn bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng vẫn gật đầu.
Qua một lúc, thấy tôi và Đoạn Gia Ngôn vẫn im lặng, Trần Du có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Quan Dịch, người nổi tiếng với tính khí nóng nảy, không thể nhịn được nữa. Anh ta bắt đầu mỉa mai, lúc thì bảo tôi cậy thế ức hiếp người, thật đáng ghê tởm. Lúc thì nói Đoạn Gia Ngôn thấp hèn như chó, không đáng được thương hại.
Vừa nói, anh ta vừa trách Trần Du quá tốt bụng.
Tôi nghe mà chỉ thấy thú vị, quả là một màn kịch hay. Thôi thì tôi cũng phối hợp một chút với màn kịch của họ vậy:
“Thầy đã gọi thì đi theo họ đi.”
Đoạn Gia Ngôn liếc nhìn tôi:
“Được, tiểu thư đợi tôi về.”
Anh ta rất thông minh, biết cách dỗ dành tôi.
Trần Du bực dọc bước xa ra khỏi Quan Dịch. Đoạn Gia Ngôn lặng lẽ đi theo sau họ.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, tôi đắm chìm trong suy nghĩ.
Đầu tiên, Trần Du đưa Quan Dịch đến để chứng kiến hành vi xấu xa của tôi, sau đó lại giúp Đoạn Gia Ngôn thoát khỏi tình huống khó xử.
Cô ta lợi dụng tôi để làm nổi bật lòng tốt của mình. Mưu kế này thật không giống phong cách của nữ chính trong nguyên tác chút nào.
5
Đúng như dự đoán, tôi đã đợi cả buổi chiều trên sân thượng, nhưng Đoạn Gia Ngôn không quay lại.
Tôi thu dọn đồ đạc, bước ra ngoài cổng trường.
Khi đi qua góc khuất phía sau tòa nhà, bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng của Đoạn Gia Ngôn.
Một giọng nữ vang lên kèm theo tiếng cười đùa:
“Tôi có nghe nói về cậu, Đoạn Gia Ngôn, là con chó của Kim Ngọc Dao. Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ là một anh chàng đẹp trai thế này.”
Đoạn Gia Ngôn yêu cầu họ tránh đường, nhưng cô gái và mấy người đi cùng đã chặn lối đi của anh ta.
“Cậu nghĩ tôi không đánh phụ nữ?”
“Cậu không dám, cậu sợ rắc rối hơn bất kỳ ai. Nhưng nói thật, Kim Ngọc Dao cho cậu lợi ích gì mà khiến cậu cam tâm làm chó cho cậu ta thế? Chỉ vì cậu ta hỗ trợ cậu sao? Tôi cũng có thể, tôi trả gấp đôi, cậu làm tình nhân của tôi nhé?”
“Hừ, cậu không sợ tiểu thư gây khó dễ à?”
“Haha, tiểu thư? Tôi cũng là tiểu thư đây, người khác sợ nhà họ Kim, nhưng tôi không sợ.
Đừng nói Kim Ngọc Dao không có mặt ở đây; ngay cả khi cậu ta ở đây, với cái kiểu thích ra vẻ của cậu ta thì cậu sẽ chẳng được bảo vệ đâu, cũng chỉ đành ngoan ngoãn để tôi chơi đùa mà thôi.”
“Thật sao?”
Tôi bước ra từ trong bóng tối.
Cô gái nhìn thấy tôi nhưng không hề hoảng sợ, tự giới thiệu là đại tiểu thư nhà họ Hà.
Rồi cô ta khiêu khích, mượn Đoạn Gia Ngôn để “chơi đùa vài ngày”.
Đoạn Gia Ngôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cười khẽ, gương mặt lạnh băng.
“Không được.”
“Kim Ngọc Dao, nhà cậu đang hợp tác thực hiện một dự án lớn với nhà tôi đấy. Vì vậy, tôi khuyên cậu nên biết điều một chút.”
Nói xong, cô ta không đợi tôi phản ứng, ra hiệu cho mấy kẻ đi cùng áp chế Đoạn Gia Ngôn.
Đoạn Gia Ngôn liếc nhìn tôi, không hề phản kháng.
Cảnh này vốn cũng xuất hiện trong nguyên tác, chỉ là khi đó Đoạn Gia Ngôn cố tình sắp xếp để thu hút sự chú ý của Trần Du.
Giờ thì không rõ tại sao tình tiết lại xảy ra sớm, mà còn để tôi chứng kiến.
Hệ thống trong đầu tôi không ngừng thúc giục, bảo tôi hãy mau chóng ra tay cứu Đoạn Gia Ngôn, thậm chí chịu chút thương tích để tăng thiện cảm.
Tôi phớt lờ, từ từ lấy bình nước trong túi ra nhấp một ngụm.
Đại tiểu thư nhà họ Hà thấy thế thì đắc ý cười, đưa tay định chạm vào mặt Đoạn Gia Ngôn.
Ngay lúc đó, tôi đột ngột ném mạnh cốc nước xuống đất, vỡ tan.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã lao tới, ghì cô ta xuống đất.
Tôi bóp cổ cô ta, đưa mảnh vỡ sát mắt cô ta, rồi nhẹ nhàng nói:
“Tôi vừa nói gì nhỉ? Không được, đúng không?”
Mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay tôi, máu nhỏ xuống mặt cô ta.
Giữa tiếng hét thất thanh của đại tiểu thư nhà họ Hà, tôi nâng tay lên, cắm mạnh mảnh vỡ xuống thảm cỏ sát bên cổ cô ta.