5

Khi tôi chìa tay về phía Giang Thần, trong lòng tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng, chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.

Nếu lúc đó Giang Thần coi tôi như kẻ mất trí và phớt lờ tôi, tôi đã nghĩ liệu mình nên nổi điên mắng anh ta một trận rồi bỏ đi, hay trực tiếp ném ly rượu rồi ra ngoài?

Nhưng dù có nghĩ cách nào đi nữa thì tôi cũng không thể giữ lại một chút tự tôn nào mà rút lui trong êm đẹp. Nhưng Giang Thần chỉ ngập ngừng chưa đến hai giây, rồi bật dậy phối hợp với màn kịch của tôi.

Trong lòng tôi trào dâng cảm xúc nhưng vẫn ngẩng cao đầu, cười nhếch mép đầy trêu chọc khi thấy Giang Thần bước tới chiếc bàn cao, nhấc lấy chiếc bánh tôi làm rồi quay lại.

Hạ Du vẫn còn đứng ngơ ngác, không biết phải phản ứng thế nào.

Sau đó dưới ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, Giang Thần nắm tay tôi, không thèm ngoảnh lại mà dẫn tôi rời khỏi hội quán.

Chúng tôi ngồi vào ghế sau, có tài xế riêng lái xe. Khi ngồi trong xe, tôi ngẫm lại màn thể hiện vừa rồi, nhớ đến gương mặt méo mó của Hạ Du mà bật cười thành tiếng.

Thực ra, tôi chẳng phải nữ thần gì cả. Sự lạnh lùng của tôi còn tùy thuộc vào đối tượng. Phần lớn thời gian tôi lạnh lùng là vì không thân với nhiều người, đặc biệt là những kẻ ở trường luôn cố bám lấy người khác.

Nào là nữ thần, lạnh lùng, khó gần, tính xấu – tất cả những cái mác đó đều nhờ họ nhiệt tình lan truyền.

Hạ Du hoàn toàn bị vẻ ngoài và những lời đồn thổi về tôi đánh lừa.
Khi anh theo đuổi, tôi đã đơn giản giải thích, nhưng anh lại nghĩ tôi chỉ đang từ chối khéo.

Anh không tin, tôi cũng đành tôn trọng suy nghĩ đó của anh ta vậy.

Giang Thần ôm chiếc bánh, khẽ quay sang nhìn tôi đang vừa thẫn thờ vừa cười ngây ngô, rồi cũng nở nụ cười.

Nhìn khuôn mặt anh ngày càng tiến lại gần, mùi hương nhè nhẹ của anh bao bọc lấy tôi, những ký ức về Hạ Du hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí.
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn một ý nghĩ:

“Đẹp trai quá đi mất.”

Đôi lông mày sắc nét với đuôi mày hơi chếch lên, bên dưới là đôi mắt đào hoa quyến rũ, đồng tử màu nâu nhạt, sống mũi cao, đầu mũi thanh tú.

Đường nét khuôn mặt vừa cứng cáp, trưởng thành, nhưng khi đôi môi mỏng hơi mím lại lại hiện ra lúm đồng tiền nhẹ nhàng.

Không chỉ có vẻ lạnh lùng, anh còn toát lên chút bí ẩn và nguy hiểm ngầm.

Dù ăn mặc thoải mái, nhưng khí chất cao quý của Giang Thần vẫn không thể nào che giấu. Mấy lọn tóc rối nhẹ trên trán càng làm anh toát lên vẻ lười biếng, thoải mái.

Tôi chưa từng thấy ai có ngũ quan tinh tế như vậy, còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng.

Nhưng dù có mê trai đến đâu, tôi cũng phải nhớ rằng Giang Thần dù sao cũng là một trong những công tử nhà giàu mà tôi muốn giữ khoảng cách.

Tôi cố tình nghiêng người về phía trước, trò chuyện với tài xế, bảo anh ấy chỉ cần đưa tôi đến gần nhà là được. Sau đó, tôi dựa sát vào cửa xe, cười ngại ngùng với Giang Thần:

“Cảm ơn anh vì hôm nay đã không vạch trần tôi để tôi khỏi quá mất mặt. Anh còn cho tôi đi nhờ xe về, bánh này tặng anh luôn nhé, bữa khác tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

Giang Thần tỉnh lại, yết hầu khẽ chuyển động, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dải ruy băng trên hộp bánh, nở một nụ cười tinh nghịch.

“Một bữa cơm là muốn đuổi tôi đi rồi à?”

“Hai bữa nhé?”

Thấy anh nhíu mày, tôi cẩn thận thăm dò.

“Nếu không thì anh muốn thế nào?”

Tôi hơi lo lắng, chưa từng tiếp xúc với công tử nhà giàu như vậy, sợ mời nhiều bữa thì ví tiền của tôi sẽ rỗng mất.

“À, phía trước là nhà tôi, em có muốn lên ngồi một lát không?”

6

Đây là câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi, nhưng giờ thì tôi không còn lo đến chuyện tiền nong nữa.

Thấy tôi sững sờ, Giang Thần cười với vẻ trêu đùa:

“Không dám à?”

Tôi lắc đầu, có gì mà không dám:

“Chỉ là… tôi có giờ giới nghiêm.”

“Nhưng tôi nhớ em không ở ký túc xá mà.”

“Haha”

Tôi cười khan một tiếng, sau đó hắng giọng:

“Ý tôi là khu nhà tôi có giờ giới nghiêm.”

Giang Thần giơ chiếc Rolex của anh ra trước mặt tôi:

“Giờ giới nghiêm lúc 7 giờ tối sao?”

“Hehe.”

Tôi lại cười gượng, suy nghĩ lưu chuyển một vòng mới đáp:

“Khu tôi toàn người lớn tuổi, họ ngủ sớm dậy sớm…”

Giang Thần nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói “em bớt bịa chuyện đi,” rồi điềm tĩnh quan sát tôi tiếp tục cố gắng nói dối.

“Hạ Du chắc biết nhà em ở đâu nhỉ? Anh ta tối nay tức đến phát điên, không chừng bây giờ đang đợi trước cửa nhà em , chờ em sa vào bẫy đấy.”

“Chỉ khi ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể tiếp tục bảo vệ em.”

Thấy tôi nhíu mày đăm chiêu, Giang Thần liền hắng giọng, tranh thủ tấn công:

“Không phải nói là muốn về nhà với tôi sao? Bao nhiêu người nghe thấy rồi, vì thể diện của tôi, em cũng phải qua nhà tôi chịu khó ở một đêm đi chứ.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh với vẻ khó hiểu, thầm nghĩ, thể diện của anh thì có liên quan gì đến tôi chứ?

Dù đã chặn hết mọi cách liên lạc với Hạ Du, nhưng quả thật tôi lo như lời Giang Thần nói, Hạ Du có thể đang đợi trong bóng tối, và với sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ…

Nghĩ đến đây, tôi đành cắn răng gật đầu đồng ý.

Trước khi vào cửa, tôi còn bám vào cửa, hỏi một câu đầy hy vọng:

“Nhà anh có mấy phòng ngủ vậy?”

7

“Anh sống một mình, em nghĩ sao?”

Giọng điệu khi nói câu đó của Giang Thần có chút run run, rõ ràng là anh đang cố nhịn cười đến mức khó khăn.

Tôi nhất thời quên mất anh là thái tử gia, bực bội buông một câu “Cười cái gì mà cười!” rồi ngẩng cao đầu đi trước vào trong nhà.

Căn nhà của Giang Thần chủ yếu dùng tông xanh đen, nhìn vào cảm giác rất dễ chịu. Trang trí tuy giản đơn nhưng mọi đồ đạc trong nhà đều là những món tôi từng thấy trên tạp chí.

Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Thay vào đôi dép nam của anh, tôi vội vàng chạy đến ngồi xuống ghế sofa:

“Tối nay tôi ngủ ở đây là được.”

Giang Thần nhìn tôi, cười như không cười, không nói đồng ý cũng không phản đối. Anh chỉ liếc nhìn tôi rồi quay người mở tủ lạnh, có vẻ là định cất chiếc bánh tôi làm vào.

“Đừng, không cần để vào, tôi đói rồi, cho tôi ăn một chút đi.”

Tôi xoa xoa cái bụng đang réo liên tục, từng bước di chuyển đến bên tủ lạnh.

“Không được.”

Giang Thần từ chối thẳng thừng.

“Hả? Tại sao? Cả cái bánh tôi làm cũng…”

Tôi cố gắng với lấy chiếc bánh.

“Hôm nay là loại bánh có lớp xoài xen kẽ phải không?”

Giang Thần quay lại nhìn xuống động tác của tôi.

Tôi gật đầu:

“Làm sao anh biết?”

Giang Thần cười: “Tôi nghe nói thôi.”

Sau đó, anh nhẹ nhàng búng ngón tay và giật lấy chiếc bánh từ tay tôi:

“Tôi bị dị ứng với xoài. Em chịu khó một chút, để tôi làm món khác cho em.”

Tôi thầm mắng anh trong đầu, rõ ràng là anh có vấn đề, anh dị ứng thì cứ để tôi ăn bánh là được rồi chứ sao?

Giang Thần nở một nụ cười đầy ẩn ý, khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi lùi về lại sofa, tiếp tục thầm mắng anh trong lòng.

Một lúc sau, anh từ bếp bưng ra một tô mì nước:

“Thời gian hơi gấp nên hôm nay ăn tạm món này, mai chúng ta sẽ đi ăn ngon.”

Trong lòng tôi có chút nghi hoặc, tôi ở lại đây thì có gì mà gấp gáp chứ?

“Nhà anh cũng có giờ giới nghiêm à?”

Giang Thần bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.

Bỗng điện thoại của tôi reo lên, là một số lạ gọi đến. Giang Thần chắn trước mặt tôi, nhấc chiếc điện thoại ở đầu kia của sofa lên và bật loa ngoài.

“Chu Ninh, giờ này mà em vẫn chưa về nhà sao? Đừng vì cố tình chọc tức anh mà lại tìm đến Giang Thần, em bình tĩnh chút, chúng ta nói chuyện được không?”

“Em cũng biết mà, đàn ông uống rượu dễ nói mấy lời linh tinh, đừng có nhỏ nhen thế chứ?”

Hạ Du vẫn chưa từ bỏ, sau khi bị tôi chặn đã mượn điện thoại của ai đó để gọi cho tôi.

Thấy tôi với tay định giành lấy điện thoại, Giang Thần có chút không kiên nhẫn.

“Đừng có kêu nữa, đồ cóc ghẻ.”

Trong tiếng gào thét của Hạ Du, Giang Thần lạnh lùng tắt máy và ném điện thoại sang một bên.

Tôi sững sờ, còn anh thì lại rất thoải mái. Anh nhún vai rồi vừa ngâm nga một giai điệu vừa bước vào phòng ngủ.

“Thì ra là để chọc tức Hạ Du.”

Tôi sờ lên cái má đang nóng bừng của mình:

“Còn biết vào phòng khác để tránh hiểu lầm, suýt nữa thì tôi đã trách oan anh rồi.”

Vừa nghĩ về sự bốc đồng của mình, tôi vừa húp một ngụm nước dùng đậm đà.

Ừm, ngon thật…