Tôi mỉm cười, rồi gọi điện cho trợ lý. Một lát sau, trợ lý mang đến một chiếc cặp da màu đen, tôi lấy ra một cọc tiền mười vạn tệ ném thẳng vào mặt người phụ nữ.
“Quỳ xuống xin lỗi Tô Thanh thì chỗ tiền này sẽ là của bà.”
Bị ném đến mặt đỏ bừng, nhưng bà ta vẫn cười toe toét, quỳ xuống trước Tô Thanh và xin lỗi một cách chân thành. Tôi lạnh lùng nói:
“Trong hợp đồng giữa tôi và Tô Thanh có một điều khoản, toàn bộ lương năm sau này của cô ấy không được đưa cho gia đình, nếu không sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.”
Điều này có nghĩa là người phụ nữ không thể lấy được một xu nào từ lương của Tô Thanh, ánh mắt bà ta lập tức tối lại, tôi vỗ vào chiếc cặp da màu đen và tiếp tục nói:
“Nhưng nếu bà ký vào hợp đồng chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng Tô Thanh cho tôi, tất cả số tiền này sẽ là của bà.”
Bà ta liên tục gật đầu đồng ý, sau khi ký hợp đồng tôi úp chiếc cặp da lên đầu bà ta, từng xấp tiền dày rơi từ trên xuống trúng vào đầu bà ta. Dù đầu đã chảy máu nhưng bà ta vẫn không dám nhúc nhích, tôi túm lấy tóc bà ta giật mạnh một cái:
“Dám động đến Tô Thanh của tôi, đây là hình phạt trả lại cho bà.”
Diễn đàn trường bùng nổ, bài viết về việc nữ thần dịu dàng vì một cô gái đáng thương mà ném ra cả triệu tệ đang là chủ đề nóng.
Nữ thần dịu dàng đó là tôi, cô gái đáng thương là Tô Thanh.
Lúc tôi đọc bài viết này bác sĩ gia đình đang xử lý vết thương trên da đầu của Tô Thanh do mẹ cô ấy túm tóc lúc nãy. Tôi dựa vào sofa nhìn Tô Thanh mắt đỏ hoe trông như một con thỏ nhỏ, không nhịn được thầm cảm thán vẻ đáng yêu của cô ấy. Tô Thanh cảm kích nói:
“Chị ơi, số tiền hôm nay chị ném cho mẹ em, một ngày nào đó em sẽ trả lại cho chị.”
Tôi lắc đầu:
“Không cần trả, chị đẹp sẽ bảo vệ em.”
Nữ chính có hào quang, chắc chắn sẽ bước lên vinh quang. Rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ có rất nhiều tiền, xài mãi mà không hết. Nhưng tôi không thể đợi đến ngày cô ấy trả lại tiền, cũng không muốn cô ấy trả lại.
Sau khi băng bó xong vết thương cho Tô Thanh, tôi bước lên sân khấu với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc để phát biểu, ánh đèn sân khấu lập tức bao trùm lấy tôi.
Tôi ứng biến linh hoạt, đọc xong bài phát biểu đã chuẩn bị, nhận được rất nhiều lời khen và tràng pháo tay. Tôi đưa micro lên gần môi, chậm rãi nói:
“Minh Nguyệt muốn nói với mọi người một câu rằng, mỗi cô gái đều là một nụ hoa đang chờ nở, chỉ là thời điểm nở khác nhau, đừng để những lời đàm tiếu và định kiến xưa cũ vùi lấp các em.”
Trong xã hội ngày nay, phụ nữ không xinh đẹp là sai, phụ nữ mạnh mẽ là sai, phụ nữ lên tiếng tranh luận cũng là sai. Thậm chí, sau khi Quân Dịch An chủ động chu cấp cho Tô Thanh, mọi người lại chỉ lại trách mắng mỗi Tô Thanh.
Nếu không có những định kiến sâu xa, nếu xét sự việc một cách công bằng thì ai cũng thấy rõ rằng Tô Thanh muốn “bay lên cành cao” cũng cần phải có sự đồng ý của Quân Dịch An.
Giữa những gương mặt cúi đầu trầm tư, tôi nhìn thấy Tô Thanh với băng quấn quanh đầu. Đôi mắt đen lấp lánh của cô ấy đối diện với tôi từ xa, cả hai chúng tôi mỉm cười.
Gia đình của Tô Thanh trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cô ấy đã bị dạy rằng mọi thứ đều phải nhường cho em trai. Lớn lên trong môi trường méo mó như thế mà có được nhận thức đúng đắn, thật sự rất khó khăn.
Từ sau buổi diễn thuyết hôm đó, tôi tiếp quản các công việc của Tập đoàn Thẩm thị. Vì là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, tôi là người nắm quyền tuyệt đối. Tôi cẩn trọng quản lý mọi việc, đôi lúc cũng vô tình hay cố ý cho Tô Thanh thấy Tập đoàn Thẩm thị nên đầu tư vào công ty nào và cần lập kế hoạch phát triển tiếp theo ra sao.
Tô Thanh có tầm nhìn rất tốt, những công ty mà cô ấy chỉ ra đều mang lại lợi nhuận gấp trăm lần.
Cô ấy khuyên tôi đầu tư vào ngành du lịch ngách, và tôi đã nghe theo. Dự án du lịch ngách vừa ra mắt đã trở nên rất hot. Tôi ngạc nhiên trước trí tuệ của cô ấy, phải thừa nhận rằng cô ấy rất thông minh.
Tô Thanh luôn đối xử tốt với tôi, cô ấy không ở ký túc xá, tan học là mang cơm đến cho tôi.
Do bị ung thư, nên sắc mặt tôi ngày càng tái nhợt, dạ dày trống rỗng nhưng lại không ăn nổi thứ gì. Điều lạ là đối với các món ăn khác tôi đều cảm thấy buồn nôn, nhưng chỉ có đồ ăn Tô Thanh mang tới tôi mới ăn được vài miếng.
Tối hôm ấy khi tôi rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường thì thấy Tô Thanh nằm ngủ trên sofa. Tôi bất lực thở dài, cô ấy thật chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả. Tôi cầm chiếc chăn màu hồng đắp lên người cô ấy. Ánh mắt tôi bất ngờ bị thu hút bởi chiếc máy tính vẫn còn mở, màn hình hiện lên những dòng tìm kiếm khiến tôi sững người.
“Cách nấu món ăn thanh đạm dễ ăn.”
“Mặt tái nhợt, không ăn nổi là bị gì?”
“Cô gái hơn hai mươi, sụt cân nhanh chóng là bình thường không?”
Đúng lúc đó, Tô Thanh tỉnh dậy cô ấy mở mắt lờ mờ rồi vô thức đóng laptop lại. Tôi định nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ bảo:
“Em không cần phải làm thế đâu.”
Tôi không còn sống được lâu, chẳng cần Tô Thanh phí hoài tuổi trẻ vì tôi, ở độ tuổi lẽ ra nên tập trung học hành thì cô ấy đã phải chịu quá nhiều nỗi bất hạnh.
Tô Thanh nắm lấy tay tôi, lần đầu tiên phản bác lại:
“Em cứ muốn làm thế đấy.”
Sự ấm áp từ bàn tay cô ấy dần truyền đến một nơi nào đó trong tôi, một cảm giác khó gọi tên mơ hồ và sâu lắng.
Nữ chính trong tiểu thuyết không chỉ thông minh và xinh đẹp mà còn rất nhân hậu, biết nhớ ơn. Không lạ gì khi cuối cùng Quân Dịch An, người từng hành hạ cô lại yêu cô, vì cô ấy có sức hấp dẫn như vậy.
Nghĩ đến Quân Dịch An, lòng tôi bỗng dâng lên nỗi đau và cảm giác chua xót.
Tôi lơ đãng bảo Tô Thanh:
“Em đi ngủ trước đi.”
Rồi tôi lê bước chân nặng nề trở lên lầu.
Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, một tia chớp rạch ngang bầu trời gió nhẹ thoảng qua, từng hạt mưa lất phất bắt đầu rơi. Tôi theo bản năng co người lại.
Những ngày qua tôi cố ý tránh mặt Quân Dịch An, dần dần rời khỏi tầm mắt của anh, chỉ để khi tôi qua đời, anh sẽ không suy sụp tới mức không thể đứng dậy nổi như trong tiểu thuyết.
Chàng trai trong sáng ấm áp của tôi nên đứng trên đỉnh thế giới, nhìn xuống hàng vạn người. Nhưng lòng người là thịt là máu, tình cảm thanh mai trúc mã sắp phải từ biệt, tôi bỗng nhiên muốn gặp anh một lần.
Hình ảnh trước mắt tôi dần nhòa đi, ký ức về những kỷ niệm thời thơ ấu với Quân Dịch An cứ ùa về.
Tôi ngửa đầu tự hỏi, sao số phận lại trêu ngươi như vậy?
Lúc này điện thoại của tôi sáng lên, một tin nhắn hiện lên từ Quân Dịch An.
“Minh Nguyệt, anh nhớ em.”
Chỉ sáu từ ngắn gọn, nhưng lại khiến tôi khóc không thành tiếng.
Quân Dịch An từ nhỏ đã sống trong gia đình giàu có, anh rất tinh thông piano, mười chín tuổi đã đạt giải thưởng quốc tế. Nhưng trong giấc mơ sau khi tôi qua đời, anh ấy trở nên lạnh lẽo, không bao giờ chạm vào chiếc piano yêu thích nữa.
Sau khi tiếp quản công việc của gia tộc Quân thi, anh lao đầu vào làm việc, chỉ trong ba năm đã đưa Tập đoàn Quân trở thành ông trùm ở thủ đô.
Mọi người đều khen ngợi anh ấy có năng lực xuất sắc, chỉ có tôi mới biết chàng trai của tôi yếu đuối nhường nào. Anh ấy thường sẽ vuốt ve bức ảnh của chúng tôi lúc nửa đêm, không hay biết mà nước mắt lăn dài trên mặt.
Tôi cầm điện thoại hẹn Quân Dịch An gặp nhau tại rạp chiếu phim tư nhân, sau đó chìm vào giấc ngủ với bao nỗi niềm chất chứa.
Sáng hôm sau, tôi vội vàng ăn xong bữa sáng, rồi đến rạp chiếu phim đã hẹn. Vừa tới nơi, tôi thấy Quân Dịch An với gương mặt điển trai, dịu dàng đang nhìn tôi.
Xung quanh yên tĩnh tuyệt đối, thời gian dường như ngưng đọng lại, cảm xúc trong lòng tôi không kìm được lại trào dâng. Tôi nén xuống rồi bước tới nói với anh ấy:
“Dịch An, lần nào hẹn em, anh cũng đến sớm thế này.”
Quân Dịch An cười nhẹ, đôi mắt cong cong:
“Được hẹn hò với tiểu thư Minh Nguyệt nhà chúng ta, sao anh dám đến muộn chứ?”
Màn sương trong lòng tôi tan biến ngay tức khắc, tôi ngồi xuống bên cạnh anh. Khi chọn phim, tôi cố ý chọn một bộ phim tình yêu buồn, khi chiếu đến cảnh nữ chính qua đời, nam chính cô độc sống hết quãng đời còn lại, tôi giả vờ nói như không có gì:
“Sau này nếu em không còn nữa, Dịch An, anh nhất định phải sống tốt, cưới vợ, sinh con nhé.”
Em không muốn anh vì em mà cô đơn, em muốn anh luôn tràn đầy sức sống. Dù trong giấc mơ Quân Dịch An cuối cùng ở bên Tô Thanh, nhưng em cũng không oán trách anh. Sống trên đời này em làm sao có thể ích kỷ bắt anh cô độc cả đời, em mong anh có người bầu bạn chứ không phải sống như một cái xác không hồn, chỉ biết lao đầu vào công việc để quên đi.
Quân Dịch An siết chặt tay tôi, cơ thể anh như bao phủ bởi một lớp băng mỏng, khiến người khác không rét mà run. Một lát sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên:
“Minh Nguyệt, em còn trẻ đừng nói đùa kiểu đó.”
Tôi bật cười nhẹ, bảo anh đứng lên rồi dang tay ôm chặt lấy anh như một người sắp chìm dưới nước vớ được một mảnh gỗ, trân quý vô cùng.
“Đừng giận, em chỉ nói đùa thôi mà.”