7
Tôi vội quay đầu lại, không dám nhìn anh thêm lần nào nữa.
Nhưng tôi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả lên đỉnh đầu và sau gáy. Cơ thể anh dán sát vào lưng tôi, cảm giác da chạm da nóng rực khiến tôi bất giác thấy một cảm giác lạ lẫm, đầy khoái cảm. Tôi chợt có ý nghĩ muốn ngả người ra sau, để cơ thể của Trần Sở và tôi hòa hợp thành một đường cong hoàn hảo.
Khi nhận ra suy nghĩ của mình đã đi quá xa, tôi phát hiện người mình đã đẫm mồ hôi!
Đáng chết!
Tôi muốn tự tát mình một cái. Tôi nghi ngờ mình có vấn đề rồi. Giữa nơi đông người thế này, tôi lại có thể tưởng tượng như vậy, mà đối tượng lại là một người từng giả làm bạn trai tôi để ngủ với tôi nữa!
Tôi không lấy cơm nữa, rời khỏi hàng rồi bước nhanh ra ngoài.
Tôi không ngờ Trần Sở lại đi theo tôi ra ngoài. Anh chắn đường tôi, ánh mắt dán chặt vào mũi tôi và nói:
“Em không nghĩ rằng mình nên nói gì với tôi sao?”
“Tôi… tôi có gì phải nói với anh?”
Giọng tôi run rẩy. Bề ngoài tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng căng thẳng đến mức muốn vỡ tung.
Từ khi biết người trên giường Hạ Huân đêm đó là anh, tôi không thể đối diện với anh một cách bình thường nữa. Và cũng từ việc này, tôi mới nhận ra rằng khi giữa nam và nữ đã có sự tiếp xúc thân mật, rất khó để tiếp tục cư xử như những người bình thường.
Luôn có một thứ cảm giác đặc biệt, vi tế, lẩn khuất giữa tôi và anh.
Trần Sở ném hộp cơm vào thùng rác bên cạnh, nắm tay tôi, kéo tôi ra sau lùm cây bên tòa nhà thí nghiệm.
“Em đã chia tay với Hạ Huân chưa?”
Tôi tròn mắt:
“Tại sao tôi phải chia tay Hạ Huân?”
“Chẳng phải em không thích anh ta nữa sao?”
Ánh mắt Trần Sở không rời khỏi mặt tôi.
“Vớ vẩn.” Tôi miễn cưỡng nói.
“Từ khi em biết người ở bên em đêm đó không phải Hạ Huân, hai người không còn đi khách sạn với nhau nữa. Nếu không có vấn đề gì, thì tại sao không đi?”
Trần Sở nói thẳng một cách trắng trợn như vậy khiến mặt tôi đỏ bừng.
Cái tên Trần Sở này, dám theo dõi tôi!
Anh nói không sai, từ sau hôm đó, tôi luôn tìm lý do từ chối những lần Hạ Huân rủ tôi đi khách sạn.
Chính tôi cũng không biết tại sao. Rõ ràng Hạ Huân là bạn trai của tôi, nhưng cứ mỗi lần anh ấy nhắn tin với ý định rủ tôi đi, trong đầu tôi lại hiện lên hình bóng của một người khác.
Người đó không phải Hạ Huân, mà là người tôi vẫn luôn né tránh – Trần Sở.
“Anh lo chuyện của mình đi. Chúng tôi không như anh nghĩ đâu, tình cảm của chúng tôi là tình yêu trong sáng, không phải loại suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện thân mật!”
Tôi vẫn cố giữ mặt mũi, không chịu thừa nhận giữa tôi và Hạ Huân đã có vấn đề.
Để chứng minh cho Trần Sở thấy tôi và Hạ Huân không có vấn đề gì, tối đó tôi chủ động hẹn Hạ Huân ra quán nướng ngoài trường ăn uống.
Ăn được nửa chừng, Hạ Huân nói đau bụng, chạy vội ra sau quán để giải quyết. Anh đi gấp đến nỗi để quên điện thoại trên bàn.
Một lát sau, điện thoại của anh đổ chuông, tôi nhấc máy lên nghe, là bạn trong đội bóng của anh, nhắc anh nhớ đến sân tập mới vào ngày mai.
Tôi nói sẽ chuyển lời lại cho anh ấy. Sau khi cúp máy, thấy Hạ Huân vẫn chưa quay lại, tôi buồn chán mở WeChat của anh lên xem.
Một cách tự nhiên, tôi thấy lịch sử chuyển khoản của anh.
Tôi đếm được, từ ngày 1 tháng 5 đến tuần trước, có 8 lần thanh toán tại khách sạn sau trường. Trong khi đó, từ ngày 25 tháng 4 tôi đã không đi khách sạn với Hạ Huân.
Nói cách khác, 8 lần đi khách sạn đó, đối tượng không phải là tôi, mà là người khác.
8
Hạ Huân đã phản bội tôi!
Tôi ngây người nhìn vào màn hình điện thoại, nhất thời không thể tin nổi.
Hạ Huân trong mắt tôi không hề có dấu hiệu của một kẻ phản bội.
Anh là một chàng trai thẳng thắn, thích chơi bóng đá, chơi game, uống bia và đôi khi đùa cợt chút xíu, nhưng chưa bao giờ thấy anh thả thính hay đùa cợt với bất kỳ cô gái nào khác, dù anh là người nổi bật nhất trong đội bóng của họ.
Tôi không biết trong lòng mình đang cảm thấy gì, là đau lòng hay chỉ là vì quá bất ngờ.
Từ xa, tôi thấy Hạ Huân từ nhà vệ sinh bước ra, tôi vội vàng đặt lại điện thoại của anh ấy lên bàn.
Trên đường về trường tối hôm đó, tôi im lặng suốt, không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị cuốn vào mớ bòng bong cảm xúc phức tạp giữa nam và nữ.
Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ mới lúc này tôi mới nhận ra rằng thế giới mà tôi sống trước đây thật quá đơn giản.
Tôi muốn kể với Tư Tư, nhưng từ khi cô ấy đòi Trần Sở phải trả 50 nghìn tệ để bồi thường, tôi bắt đầu có khoảng cách với cô ấy. Tôi cảm thấy cô ấy quá thực tế, không giống người bạn sẵn sàng hy sinh vì bạn bè như tôi từng nghĩ.
Cuối tuần, tôi nằm buồn chán trên giường xem video thì bỗng nhiên màn chống muỗi của tôi bị vén lên.
Tôi lười biếng ngước mắt lên, là Tiểu Văn – cô bạn cùng phòng nằm giường dưới của tôi.
Tiểu Văn là người trầm tính, không nói nhiều, nhưng chúng tôi khá thân, có lẽ vì cả hai đều đến từ cùng một tỉnh.
Tiểu Văn chui vào màn và hạ giọng hỏi:
“Dạo này cậu sao vậy?”
Tôi cười, nói:
“Không cần phải bí mật vậy đâu, trong phòng chỉ có hai đứa mình thôi.”
Tiểu Văn cười ngượng, bảo:
“Tớ quen rồi, khi muốn nói bí mật hay nói xấu ai đó, tớ luôn hạ giọng.”
“Vậy lần này cậu định nói xấu ai?”
Tôi vừa xem video vừa hỏi một cách thờ ơ.
“Bạn trai của cậu!”
“Hả?”
Tôi bỏ điện thoại xuống, nhìn Tiểu Văn, thấy vẻ mặt cô ấy không giống như đang đùa.
“Tớ vốn không định nói, sợ cậu cho rằng tớ là đứa nhiều chuyện. Nhưng nhìn cậu buồn bã thế này, tớ đoán là có liên quan đến bạn trai của cậu.”
“Anh ấy làm sao?”
Tôi giả vờ không quan tâm.
“Cậu còn nhớ ngày 23 tháng trước không? Hôm đó cậu không về phòng ngủ, nửa đêm tớ bất ngờ đến kỳ, muốn mượn băng vệ sinh của cậu, nhưng lại phát hiện cậu không có ở đây. Tớ vô tình thấy một điều bí mật. Trong màn của Tư Tư có thêm một người. Dù không bật đèn nên tớ không thấy rõ, nhưng bóng lưng của người đó có chút giống Hạ Huân.”
“Tớ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi tớ nằm xuống dưới thì nghe thấy giường của Tư Tư phát ra tiếng cọt kẹt. Sáng hôm sau, tớ có hỏi các bạn khác, họ cũng nghe thấy nhưng ngại không nói với Tư Tư.”
Tôi cười mỉa, không tin và bảo:
“Chắc chắn là không thể nào.”
“Tớ cũng nghĩ vậy, nên không kể cho cậu nghe. Vì tớ thấy cậu và Tư Tư thân thiết, nếu tớ nói, lại giống như cố ý phá hoại.”
“Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói cho tớ?”
Tôi nhìn cô ấy.
“Cuối tuần trước tớ về nhà dì, khi đang đợi xe buýt ở sau trường, tớ thấy Tư Tư và Hạ Huân cùng vào khách sạn.”
Tôi bỗng thấy mi mắt nháy liên hồi, tôi biết, chuyện xấu sắp ập đến rồi.
9
Mỗi khi mí mắt dưới của tôi giật, chắc chắn có điều không lành sắp xảy ra.
Tôi nghĩ lại lịch sử thanh toán của Hạ Huân trên WeChat. Từ ngày 1 tháng 5, anh đã có tám lần thanh toán bằng ví điện tử tại khách sạn sau trường.
Nếu Tiểu Văn không nhìn nhầm và người trong màn của Tư Tư là Hạ Huân, thì thật dễ hiểu vì sao có những lần thanh toán ấy.
Tôi cố gắng không khóc trước mặt Tiểu Văn. Chỉ khi cô ấy ra ngoài mua cơm rồi để lại mình tôi trong phòng, tôi mới gục mặt vào gối và bật khóc nức nở.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Huân sẽ cùng với người bạn thân nhất của tôi làm chuyện đó sau lưng tôi.
Điều khiến tôi đau lòng không phải chỉ là việc Hạ Huân phản bội, mà là việc Tư Tư, người bạn thân thiết nhất của tôi, lại lén lút qua lại với anh ấy.
Tôi đã từng kể cho cô ấy mọi điều thầm kín của mình.
Bỗng nhiên tôi giật mình nhận ra, nếu Tư Tư đã lén lút với Hạ Huân, thì chuyện tôi và Trần Sở đêm đó, có khả năng Hạ Huân cũng đã biết.
Nhưng nếu vậy, tại sao Hạ Huân lại hành xử như không có gì xảy ra?
Tôi nhớ lại cuối tuần trước, khi Hạ Huân từ thành phố trở về, anh mang theo cả đống quần áo và hai đôi giày thể thao mà anh từng ao ước nhưng chưa có tiền mua.
Số tiền đó hẳn là từ khoản tiền mà tôi đã chuyển cho anh sau vụ “bồi thường” của Trần Sở.
Liệu có thể nào Hạ Huân và Tư Tư đã bàn bạc với nhau, cố tình lợi dụng tôi để tống tiền Trần Sở không?
Hạ Huân từng nhiều lần nhắc đến chuyện muốn mua đồ và giày thể thao, còn tôi thì bảo rằng bố mẹ đang kiểm soát tài chính của tôi, nên tôi không thể giúp anh lúc này. Nếu Tư Tư tống tiền thành công, tôi chắc chắn sẽ chuyển số tiền đó cho Hạ Huân.
Càng nghĩ, tôi càng thấy nghi ngờ, mọi thứ dường như đều có dấu hiệu cho thấy mọi việc đã diễn ra như tôi đang suy đoán.
Tôi vốn là người không giấu được chuyện gì trong lòng. Có lẽ do tôi được bố mẹ bảo vệ kỹ lưỡng từ nhỏ, nên tôi không biết cách che giấu tâm sự.
Tối hôm đó, trong phòng chỉ có tôi và Tư Tư. Tôi ngồi lên giường của Tư Tư, cân nhắc xem nên mở lời thế nào.
Tư Tư lấy ra hai chiếc ốp điện thoại từ dưới gối và nói:
“Tớ trúng thưởng đấy, một cái cho tớ, một cái cho cậu và Hạ Huân, làm cặp đôi nhé.”
Lửa giận bùng lên trong tôi. Tôi nói:
“Cậu giả tạo vừa thôi, muốn tặng cho Hạ Huân thì cứ tặng. Chẳng phải cậu còn thân với anh ấy hơn cả tớ sao?”
Tư Tư ngẩn người một lúc, rồi bỗng bật cười, nói:
“Vậy là cậu cũng biết rồi à. Tớ và Hạ Huân vốn không muốn để cậu biết, sợ làm tổn thương cậu.”
Nghe câu đó, tôi tức đến nghẹn lời.
Đây là cách họ nói sao? Nếu sợ tổn thương tôi thì đã không phản bội sau lưng tôi rồi. Làm những chuyện xấu xa ấy mà còn dám nói không muốn làm tôi tổn thương, thật là mặt dày!