“Á——!”
Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp trang viên.
Cố Nghiên ghét bỏ ném mảnh da đi.
“Tốt lắm, chẳng phải em muốn biết sao?”
“Em có biết cô ấy là ai không?”
Sở Tiêu miệng dính nước miếng, gần như mất ý thức.
Nhưng Cố Nghiên chẳng quan tâm, khóe môi anh ta nhếch lên, anh ta ghé sát tai cô ta, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy chính là Lâm Sơ Dung.”
Lý Nhuỵ lập tức trợn tròn mắt, nói lắp bắp: “Chị Sơ Dung chẳng phải đã chết trong tai nạn xe rồi sao…”
Cố Nghiên nhìn cô ta một cách đầy hung ác, khiến cô ta theo phản xạ run lên bần bật.
Anh ta bước tới, túm lấy tóc cô ta, ép mặt cô ta xuống đất, chà xát mạnh.
Trên khuôn mặt anh ta hiện lên sự dữ tợn và điên cuồng.
“Nghe rõ đây, chị Sở của các người chẳng qua chỉ là món đồ chơi tiêu khiển, một kẻ thay thế. Các người dám đụng vào cô ấy sao?”
“Hôm nay tôi sẽ cho các người biết, các người phải trả giá đắt thế nào vì chuyện này.”
Một tháng sau.
Gương mặt tôi đã phục hồi như ban đầu nhờ vào liệu pháp của các chuyên gia da liễu hàng đầu.
Tôi ngồi trong phòng khách nhà họ Cố, nhìn Sở Tiêu và Lý Nhuỵ đã bị hành hạ đến mức không còn nhận ra, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Toàn thân Lý Nhuỵ đầy vết thương, khóe miệng loang lổ vết máu bẩn chồng chất từng ngày.
Khuôn mặt Sở Tiêu bị quấn đầy băng, chỉ để lộ đôi mắt kinh hãi.
Móng tay của cô ta đã bị lột hết.
Cố Nghiên nói tôi hôn mê bao lâu thì bọn họ bị hành hạ bấy lâu.
Vừa nhìn thấy tôi, Sở Tiêu lập tức quỳ rụp xuống, đôi chân run rẩy không đứng vững.
“Xin lỗi, chị Sơ Dung, tất cả là lỗi của em, hôm đó là do em ngu ngốc, là em xấu xa!”
“Hôm đó em thật sự không biết là chị, em cứ nghĩ, em cứ nghĩ là…”
Tôi nghiêng người dựa vào ghế sofa, toàn thân được bao bọc trong lớp áo dày.
Tôi cười lạnh: “Nếu hôm đó không phải là tôi, thì cô cũng có thể tùy tiện sỉ nhục người khác sao?”
“Nhà họ Sở các người dạy con gái như vậy sao?”
Tôi tiện tay cầm chiếc tách trà bên cạnh, ném mạnh về phía Sở Tiêu.
Cô ta co rúm người lại, run rẩy nhìn về phía Cố Nghiên đang đứng bên cạnh tôi, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp.
Cố Nghiên không nhìn cô ta lấy một cái, thấy tôi ném xong tách trà, anh ta cầm lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau tay cho tôi.
“Cẩn thận, kẻo làm tay em bị thương. Nếu muốn trừng phạt bọn họ, cứ để người hầu làm thay.”
Anh ta dịu dàng đặt tay tôi vào trong áo, sợ tôi bị lạnh.
Sở Tiêu tỏ ra đáng thương cầu xin: “Cố Nghiên, tất cả là vì anh mà thôi. Nếu không sợ có kẻ xấu muốn lợi dụng cơ hội tiếp cận anh, em đâu có phạm phải sai lầm này!”
Cố Nghiên pha thuốc cho tôi, thổi nguội rồi đút cho tôi uống, sau đó quay qua mỉm cười với Sở Tiêu:
“Cô không phải cũng dựa vào khuôn mặt này để tiếp cận tôi sao? Đừng nghĩ tôi không biết khuôn mặt cô là chỉnh theo ảnh của Sơ Dung.”
“Sơ Dung, em có muốn tôi khắc thêm một bông hoa lên mặt cô ta không?”
Sở Tiêu sợ đến mềm nhũn, run rẩy nói: “Cố Nghiên, ba của chúng ta là bạn thân từ xưa! Anh trừng phạt em như vậy, không sợ lão gia nổi giận sao!”
Cố Nghiên cười nhạt: “Bây giờ nhà họ Cố do tôi làm chủ. Cô muốn gặp lão gia, phải xem cô có sống đến lúc đó không.”
Sở Tiêu lập tức hoảng hốt.
Đúng lúc này, một người đàn ông với dáng vẻ uy nghiêm bước vào từ cửa lớn.
Sở Tiêu như bám được cọng rơm cứu mạng, hét lớn: “Ba, cứu con!”
Sở Khoát nhìn thấy gương mặt của Sở Tiêu, nước mắt già nua chảy dài, hai tay run rẩy muốn chạm vào cô ta nhưng sợ làm cô ta đau.
Cuối cùng, ông ta nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Tiêu: “Đừng sợ, có ba đây.”
Cố Nghiên thản nhiên pha trà, không để ý đến họ.
Chu Khoát lớn tiếng quát: “Cố Nghiên! Thằng nhóc thối tha! Tôi gả Sở Sở cho anh, nghĩ rằng có thể sống hưởng phúc với anh! Kết quả thì sao! Anh coi ba anh ra gì, anh coi tôi ra gì!”
“Lúc đầu tôi và ba anh cùng nhau xây dựng nên cơ nghiệp nhà họ Cố, rồi lại nhường hết! Chỉ riêng ân tình này, nhà họ Cố các người trả cả đời cũng không hết!”
“Vậy mà anh lại vì một đứa con gái mà ra tay với Sở Sở! Tôi thấy anh muốn sống không yên ổn rồi!”
Cố Nghiên vốn không để ý, nhưng khi nghe Sở Khoát nhắc đến tên tôi, sắc mặt anh ta liền tối sầm lại.
“Sở Khoát, đừng giả nhân giả nghĩa ở đây nữa. Lúc trước chẳng phải là do ông làm ăn bẩn thỉu, rò rỉ thông tin của tập đoàn Cố để kiếm tiền, nên mới bị đuổi khỏi tập đoàn sao?”
“Ba tôi vì nể tình xưa không muốn truy cứu, giữ thể diện cho ông, lại còn đưa ông một khoản lớn để tự lập sự nghiệp, nếu không làm gì có nhà họ Sở của ngày hôm nay?!”
Sở Khoát nghe vậy, mặt ông ta lúc xanh lúc đỏ: “Vậy thì sao? Ba anh đã không muốn tính toán với tôi, vậy anh dựa vào đâu mà dám nói tôi!”
Cố Nghiên tức giận đập mạnh tách trà trong tay, giọng lạnh như băng:
“Đúng, nếu chỉ có chuyện này, tôi cũng sẽ nghe theo ý lão gia, không so đo với ông. Nhưng vụ tai nạn của ba mẹ Sơ Dung là do ông làm đúng không?!”
Sở Khoát run rẩy: “Anh nói bậy cái gì vậy!”
Tim tôi đập mạnh hai nhịp.
Hóa ra cái chết của ba mẹ tôi năm đó không phải là tai nạn, mà là do nhà họ Sở gây ra sao?
Tại sao? Tôi và nhà họ Sở không hề có thù oán, tại sao họ lại phá tan gia đình tôi!
Giọng Cố Nghiên u ám:
“Sở Khoát, lúc ông bị đuổi khỏi nhà họ Cố, ông đã không cam lòng, muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Cố.”
“Cho nên sau khi biết tôi thích Sơ Dung, ông tìm cách giết cả gia đình cô ấy, để con gái mình có thể tiến lên thay thế.”
“Khi đó tôi chưa biết người đứng sau là ông, chỉ có thể đưa Sơ Dung đến trang viên, giả vờ rằng cô ấy đã chết, mới thoát khỏi âm mưu của ông.”
“Và kể từ khi ông cho con gái mình phẫu thuật giống hệt Sơ Dung rồi gửi đến bên cạnh tôi, tôi mới dần phát hiện ra sự thật.”
Tim tôi đập ngày càng nhanh.
Tại sao!
Tại sao tôi phải chịu đựng những sự sỉ nhục này!
Tôi siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn ba con Sở Tiêu đầy căm hận.
Sở Khoát nghe vậy, khẽ cười khinh bỉ: “Thì sao nào? Chuyện này đã qua sáu năm rồi, bằng chứng sớm đã không còn, anh biết là tôi làm đấy, thì có thể làm gì tôi?”
“Cố Nghiên, anh vẫn còn quá non. Tôi nói cho anh biết, anh đã làm con gái tôi ra nông nỗi này, rồi anh sẽ phải trả gi—”
Chưa kịp nói hết câu, ông ta đã bị đá bay ra xa.
Cố Nghiên đá mạnh vào đầu Sở Khoát, khiến máu ông ta tuôn xối xả.
“Đánh!”
Cố Nghiên lạnh lùng ra lệnh.
Đám bảo vệ lập tức lao vào, chẳng mấy chốc đã đánh Sở Khoát đến mức không nhận ra hình dáng.
“Lôi ra ngoài, ném vào chuồng chó.”
Sở Khoát hoảng sợ kêu lên: “Cố Nghiên, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là trưởng bối của anh!”
Cố Nghiên cười khẩy: “Ông nghĩ thế là xong sao?”
…
Không lâu sau, tôi nghe tin cả nhà họ Sở bị bắt giam.
Sở Khoát với bằng chứng giết người rõ ràng, nhanh chóng bị tuyên án tử hình.
Nhưng chưa kịp thi hành, ông ta đã “vô tình” chết trong trại giam.
Còn Sở Tiêu bị kết án chung thân vì tội cố ý gây thương tích.
Nghe nói cô ta không chấp nhận nổi cảnh nhà tan cửa nát, đã phát điên ngay trong phiên tòa và bị giam trong bệnh viện tâm thần tăm tối.
Lý Nhuỵ, do không phải kẻ chủ mưu, chỉ bị phạt ba năm tù và được thả sớm. Sau đó, tôi nghe nói cô ta bị bắt trong một đợt truy quét ở một quán bar đêm.
Cuối cùng, tôi cũng được bước ra khỏi trang viên.
Khi cảnh sát điều tra vụ Sở Tiêu cố ý gây thương tích, họ tìm đến tôi.
Họ phát hiện ra rằng tôi đã bị Cố Nghiên giam lỏng trong trang viên suốt nhiều năm.
Ngay lập tức, họ xông vào biệt thự nhà họ Cố, bắt giữ Cố Nghiên khi anh ta đang tìm kiếm người thay thế tiếp theo.
Cố Nghiên bị kết án năm năm tù vì tội giam giữ người trái pháp luật.
Ngày tuyên án chính thức, tôi đến gặp anh ta lần cuối.
Qua tấm kính dày, anh ta vẫn nhìn tôi đắm đuối, nở nụ cười bệnh hoạn quen thuộc:
“Anh không hối hận với kết cục này, anh rất vui vì có thể bảo vệ em, Sơ Dung. Chỉ tiếc là em vẫn chưa bao giờ đáp lại anh.”
Tôi thở dài: “Anh việc gì phải cố chấp đến vậy. Tôi rất cảm kích vì anh đã trả thù giúp tôi, nhưng thực sự tôi không thể yêu anh.”
Cố Nghiên cười nhạt: “Anh thích em là đủ rồi, cần gì tình cảm của em.”
Tôi lắc đầu.
Người này không còn thuốc chữa nữa rồi.
Tình yêu cuồng si này, tôi không thể gánh nổi.
Tôi không còn gì để nói, chỉ nói lời tạm biệt đơn giản với Cố Nghiên rồi rời khỏi trại giam.
Ngoài kia trời nắng đẹp, tôi cũng sẽ bắt đầu cuộc sống thực sự của chính mình.
Hết