13

Sau nửa tháng nghỉ ngơi trong biệt thự, cuối cùng Quan Thành cũng dẫn tôi ra ngoài gặp bạn bè của anh ấy.

Vốn không thích những buổi tụ họp thế này, nhưng vì không muốn làm anh mất hứng, tôi quyết định đi cùng.

Khi Quan Thành vòng tay ôm eo tôi bước vào phòng, mọi người đều náo loạn.

“Ồ, Quan thiếu cuối cùng cũng bắt được con chim hoàng yến chạy trốn rồi sao?”

“Cô Giang, cô thật không biết điều, để Quan thiếu đợi cả một năm trời, có định bù đắp cho anh ấy không đây?”

Quan Thành chẳng bận tâm đến mấy lời đùa cợt đó, chỉ kéo tay tôi và trịnh trọng giới thiệu:

“Giang Vu, bạn gái tôi.”

Lời anh vừa dứt, tiếng cười cợt lập tức im bặt, những người vừa nói quay sang nhìn nhau, rồi vội đứng dậy xin lỗi:

“Hóa ra là chị dâu.”

“Chào chị dâu, vừa rồi tôi lỡ lời, mong chị bỏ qua.”

Sau một lúc chào hỏi, có người đề nghị chơi bài.

Tôi vốn chẳng biết chơi bài, dù Quan Thành dạy tôi suốt ba năm vẫn chưa hiểu. Nhưng hứng thú cũng khá cao, với lại Quan Thành ngồi phía sau hướng dẫn từng chút.

Tôi không giỏi chơi, nhưng mọi người có vẻ cố ý nhường, nên chẳng mấy chốc, trước mặt tôi đầy ắp tiền cược.

Giữa chừng, tôi đi vệ sinh một lát.

Khi quay lại, Quan Thành đã đi đâu mất, không khí trong phòng dường như trở nên căng thẳng kỳ lạ.

Phía đối diện tôi giờ đã có một cô gái khác ngồi vào.

Cô ấy trông quen quen, nhưng tôi không nhớ đã gặp ở đâu.

Tôi lịch sự nở một nụ cười nhẹ.

“Tang Mộ.”

Ánh mắt sắc lạnh của cô ta quét qua tôi, rồi khẽ cười khẩy một tiếng.

Tôi cảm nhận được sự không thiện chí từ cô ấy.

Có người cố gắng hòa giải:

“Thôi nào, tiếp tục chơi thôi.”

Đối diện tôi rõ ràng là một cao thủ, cô ấy không để cho tôi đường lui nào.

Tiền cược trước mặt tôi dần dần vơi đi.

Kết thúc một ván, Tang Mộ khoanh tay, giọng châm chọc:

“Quan Thành bên cạnh lại có một cô gái ngu ngốc thế này sao?”

Cuối cùng tôi cũng nhận ra, cô ta chính là người từng xuất hiện trên tin tức với Quan Thành.

Tim tôi lạnh buốt.

“À, là cô gái nông thôn đấy mà, ngu ngốc cũng có thể hiểu.”

Người kia cũng là một gương mặt quen thuộc, từng đề xuất làm “chim hoàng yến” của Quan Thành nhưng bị anh ném ra ngoài đường.

Tôi không định bận tâm đến mấy lời đó, dù gì cũng chẳng tổn hại đến mình.

Tôi lấy điện thoại ra, định gọi cho Quan Thành.

Tang Mộ “bốp” một cái, đánh rơi điện thoại của tôi.

Có người cau mày:

“Dù sao cũng là bạn gái của Quan thiếu, các cô làm vậy không hay đâu?”

Tang Mộ không hề sợ hãi:

“Chỉ là cách để dỗ dành phụ nữ thôi, cô thật sự nghĩ Quan thiếu sẽ xem trọng cô ta?”

Tôi cố kiềm chế cảm xúc, không muốn cãi nhau với cô ấy.

Quan Thành sao vẫn chưa quay lại nhỉ?

Tôi nhìn ra cửa, muốn cùng anh về nhà.

“Đừng nhìn nữa, Quan thiếu có việc, không quay lại đâu.”

Tôi cầm túi xách, chuẩn bị rời đi.

“Nghe nói mẹ cô lúc tám tháng đã sẩy thai, chắc đau lắm nhỉ? Có một đứa ngu ngốc như cô, cũng đáng đời.”

Tôi dừng bước, tiến đến bên cô ta và tặng hai cái bạt tai.

“Cô dám đánh tôi?” Tang Mộ ôm mặt, kinh ngạc.

Tôi còn muốn đánh tiếp.

Tôi ném túi xách vào người cô ta, tiếp tục tấn công.

“Muốn nói gì thì nói đàng hoàng, đừng động tay động chân.”

Mọi người bắt đầu kéo tôi ra, ngăn chặn cả hai phía, căn phòng hỗn loạn như cái chợ.

Giữa lúc lộn xộn, tóc tôi bị ai đó giật mạnh.

Tôi càng thêm tức giận, vì Quan Thành rất thích mái tóc dài của tôi, tôi cũng rất nâng niu nó.

Sau nửa tháng nghỉ dưỡng, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ đáng sợ.

Tôi nhào lên, ngồi lên người Tang Mộ, tát tới tấp.

Mọi người đều ngây ra, tôi đã đánh cô ta suốt hai phút. Một người bạn đến bên nhắc nhở nhỏ:

“Cô Giang, cô ấy là người nhà họ Tang ở Kinh thành, có làm ăn với Quan thiếu.”

Tôi hơi hoảng, có chút hối hận, lo rằng tính bồng bột của mình sẽ làm hỏng việc của Quan Thành.

Ngay lúc ấy, Tang Mộ thừa cơ hội, mạnh mẽ cào vào mặt tôi.

Móng tay sắc nhọn rạch ngang má, bỏng rát.

“Giang Vu!” Giọng Quan Thành từ xa đến gần.

Tôi ôm mặt, cảm thấy trời đất sụp đổ.

“Các người đang làm cái gì?!”

Quan Thành nhanh chóng bế tôi khỏi sàn nhà, nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế sofa.

Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua mọi người:

“Các người đứng nhìn cô ấy bị bắt nạt sao?”

Trên mặt những người đứng hóng chuyện vừa nãy giờ đây đã lộ ra nét sợ hãi.

Ai bắt nạt ai cũng không rõ nữa rồi!

Tang Mộ ôm đôi má sưng đỏ, kích động:

“Quan Thành, anh xem, cô ta là đồ đanh đá!

“Cô ta không xứng với anh, đừng để vẻ ngoài của cô ta làm anh mê muội!

“Nhà chúng ta môn đăng hộ đối, mới xứng đôi vừa lứa…”

Quan Thành mất kiên nhẫn ngắt lời, không thèm nhìn cô ấy:

“Chó điên ở đâu vào nơi của tôi, bắt nạt người của tôi, ai cho cô cái gan đấy?”

Tang Mộ không tin nổi:

“Quan Thành, em thích anh đến vậy, sao anh có thể đối xử với em thế này!”

Quan Thành nhìn cô ta từ trên cao, như nhìn một con kiến:

“Thích của cô chẳng liên quan gì đến tôi, được cô thích chỉ khiến tôi thấy ghê tởm.”

“Từ nay, Hương Cảng không hoan nghênh cô.”

“Hợp tác giữa nhà họ Tang và nhà họ Quan chấm dứt từ đây.”

Tang Mộ khóc lóc náo loạn, cuối cùng bị tống ra khỏi phòng.

Bác sĩ Lâm lại bị gọi đến ngay lập tức.

Anh ấy lắc đầu ngao ngán:

“Tôi mà đến trễ một chút nữa, chắc vết thương trên mặt cô ấy cũng lành mất rồi.”

14

Tôi cúi đầu buồn bã, lẽo đẽo đi theo sau Quan Thành, từng bước giẫm lên cái bóng của anh ấy.

“Bụp!” Tôi đâm vào lưng anh.

Oái, đau quá.

Người đàn ông này, sao chỗ nào cũng cứng ngắc thế nhỉ.

Tôi buồn bực xoa xoa mũi, Quan Thành xoay người lại, giọng nghiêm khắc:

“Ai cho em đánh nhau với họ hả?”

Quả nhiên là anh vẫn thương xót cô ta sao?

Tôi cúi đầu xuống, cảm thấy vô cùng ấm ức.

Quan Thành bất lực thở dài:

“Trên bàn có chai rượu, lần sau muốn đánh nhau, dùng chúng mà đánh, hiểu không?

“Nhưng tốt nhất là hạn chế đánh nhau, anh sẽ thấy đau lòng.”

Tôi ngẩn người, Quan Thành đột nhiên cúi xuống trước mặt tôi.

Vốn dĩ tôi hơi chậm chạp, vậy mà khoảnh khắc này lại hiểu được ý anh.

Anh muốn cõng tôi.

“Lên đi.”

Tôi giật mình, lắc đầu liên tục: “Thưa anh, không được đâu.”

Quan Thành không nói gì, cứ ngồi xổm dưới đất, rõ ý bảo tôi leo lên.

Tôi cẩn thận trèo lên lưng anh, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.

Gió đêm lành lạnh, phả vào mặt.

Tôi rất muốn hỏi về mối quan hệ giữa Quan Thành và Tang Mộ.

Một năm trước tại sao họ lại xuất hiện thân mật trên báo chí.

Liệu giữa họ có từng có một đoạn tình cảm nào không?

Tại sao anh lại tuyệt tình với cô ấy đến vậy?

Những câu hỏi đến bên miệng rồi, lại bị tôi nuốt xuống.

“Muốn nói gì sao?”

Tôi mấp máy môi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra được:

“Không có gì.”

Trước đây, tôi thường tức giận khi xem phim thần tượng, khi thấy nam nữ chính cứ giấu kín không chịu nói.

Đến khi chính mình gặp phải, mới nhận ra mở miệng thật khó khăn biết bao.

Tôi cũng có lòng tự tôn của mình.

Dù lòng tự tôn đó đã bị Quan Thành bóc đi chẳng còn bao nhiêu.

Tôi vẫn cố chấp muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng.

Không hỏi, thì sẽ không biết sự thật, và có thể tiếp tục tự lừa dối mình.

Quan Thành cõng tôi một cách vững vàng, đi rất lâu trên một quãng đường dài.

Không xa, một cặp đôi đang đùa giỡn, chàng trai cười chạy phía trước, cô gái cười đuổi theo phía sau.

Khi cô gái sắp chạy không nổi nữa, chàng trai dừng lại, để cô gái nhảy phốc lên lưng anh.

Tiếng cười của họ như có ma lực, chạm vào trái tim tôi.

Tôi bỗng thấy vui lên.

Hai tay siết chặt cổ Quan Thành hơn.

Tôi cũng có anh ấy bên mình mà.

Kệ Tang Mộ là yêu ma gì đi nữa.

Tôi thật sự hạnh phúc lắm rồi!

15

Từ khi bác sĩ Lâm dặn Quan Thành cần tiết chế, số lần không hề giảm, nhưng anh ấy trở nên dịu dàng hơn nhiều. Tôi đã tìm thấy niềm vui chưa từng có.

Một buổi tối, tôi cuộn trong lòng Quan Thành xem phim truyền hình. Đang xem đến đoạn kịch tính, thì một tin nhắn WeChat bật lên—

[Chị, giờ chị ở đâu? Có an toàn không?]

Tôi vô thức nhấn tắt màn hình. Thực lòng mà nói, tôi đã quên mất sự tồn tại của Châu Việt.

Quan Thành liếc xuống:

“Lại làm chuyện có lỗi với tôi à?”

“Không có gì, không có gì cả.”

Tôi cố tỏ ra bình thường, tiếp tục xem video. Thấy tôi không trả lời tin nhắn, Châu Việt bất ngờ gọi thoại. Tôi định tắt ngay, nhưng Quan Thành đã bấm nghe trước.

“Chị, cuối cùng chị cũng nghe máy rồi, em lo cho chị lắm! Em càng nghĩ càng thấy lạ, chị chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó. Có phải chị bị ép buộc không? Có cần em giúp chị không?”

Người mà Châu Việt nói đang đe dọa tôi lại đang đặt tay vào nơi không nên đặt. Tôi không nhịn được, khẽ rên lên.

Quan Thành lấy điện thoại từ tay tôi: “Cô ấy đang nằm trong lòng tôi, rất an toàn.”

Đầu dây bên kia im lặng, vài giây sau tự ngắt cuộc gọi.

Tôi đẩy tay Quan Thành, muốn anh ấy dừng lại.

Một lúc sau, Quan Thành cuối cùng cũng rút tay ra, khiến mặt tôi đỏ bừng.

“Để tôi kiểm tra xem điện thoại còn ai là ‘đàn ông lạ’ nữa không nào.

Trì Bạch, Ảnh Tử, Nhất Niệm, Thất Phàm, Đồ Đồ…”

Từng cái tên được Quan Thành đọc lên, tôi chỉ muốn tìm chỗ mà chui xuống. Đây đều là những người tôi từng thêm bạn WeChat lúc còn hay lui tới quán người mẫu nam. Tôi thề là chỉ thêm bạn thôi, chưa từng nói chuyện câu nào.

Làm sao để Quan Thành tin được chứ?

“Không ngờ A Vu của tôi cũng khá đấy. Thêm nhiều bạn trai nhỏ thế này cơ mà.”

Huhu, thật đáng sợ. Tôi hiểu tính Quan Thành, giọng điệu của anh càng chậm rãi, chứng tỏ anh càng giận.

“Thưa anh, em sẽ xóa hết ngay bây giờ, chỉ giữ mình anh thôi.”

Tôi ôm cánh tay anh, nịnh nọt.

“Đừng xóa vội.”

“Cho em cơ hội chuộc lỗi, nào, đặt tay ngược lên giường đi.”

Tôi ngoan ngoãn làm theo, tưởng rằng Quan Thành lại nghĩ ra trò mới nào đó.

Giây tiếp theo, Quan Thành tháo chiếc nhẫn mà anh luôn đeo – biểu tượng của người nắm quyền nhà Quan – rồi đeo vào ngón tay tôi. Anh đặt tay mình lên tay tôi, chậm rãi đan mười ngón vào nhau.

“Cạch” một tiếng.

Anh thành thục mở trang cá nhân của tôi, không viết gì, chỉ đăng tấm hình này lên.

Chỉ vài giây sau, phần bình luận đã nổ tung.

Bị những bình luận chúc mừng [99] tràn ngập.

Tôi cúi đầu, nhìn bàn tay hai người đan chặt, bàn tay anh có những vết chai nhẹ, áp sát vào tay tôi. Một luồng điện dịu dàng chạm qua tim tôi, bung nở thành những bông hoa rực rỡ.

Tấm ảnh đẹp vô cùng, tôi xem đi xem lại.

Đến lần thứ chín thì mặt đột nhiên đỏ bừng.

Người tinh ý có thể nhận ra, đầu ngón trỏ của Quan Thành có chút nước loáng thoáng.