6

Khi rời khỏi thư phòng của bố với dấu vết bàn tay in trên mặt, tôi liếc nhìn Đoạn Gia Ngôn đang quỳ gối ở cửa.

“Hài lòng rồi chứ?”

“Xin lỗi, tiểu thư, đều là lỗi của tôi.”

Miệng anh ta xin lỗi, nhưng ánh mắt không hề có chút hối lỗi nào, thậm chí còn ánh lên chút vui vẻ vì đạt được mục đích.

Điều này khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, chợt nảy ra một cách trừng phạt anh ta.

Tôi ngồi xuống giường, ra lệnh cho Đoạn Gia Ngôn đóng cửa, rồi ngoắc ngón tay gọi anh lại gần.

“Quỳ xuống, bò lại đây.”

Đoạn Gia Ngôn thoáng sững người, do dự một lúc rồi cũng chầm chậm cúi mình xuống.

Anh quỳ trước chân tôi, và tôi dùng ngón tay lướt qua gương mặt anh.

“Có một điều Hà đại tiểu thư đó nói đúng, cậu quả thật có gương mặt rất đẹp.”

Đoạn Gia Ngôn cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên. Nhưng đôi mi khẽ run của anh ta vẫn không giấu được cảm xúc.

Trong nguyên tác, Đoạn Gia Ngôn vì hoàn cảnh xuất thân mà mắc chứng sạch sẽ nặng. Thậm chí, khi anh ta giam giữ Trần Du, cô ta đã là người yêu của Quan Dịch và đã có quan hệ với nhau.

Dù trò chuyện, ăn uống cùng Trần Du mỗi ngày, nhưng anh ta chưa bao giờ chạm vào cô ta.

Còn như cách tôi đang đùa giỡn bây giờ, có lẽ khiến anh ta ghê tởm vô cùng. Nghĩ đến đây, tôi bật cười thích thú.

Ngón tay mảnh khảnh của tôi xoay xoay trên đôi môi anh, rồi đột nhiên lấn vào, kẹp lấy lưỡi anh và khẽ đùa nghịch.

Đoạn Gia Ngôn không kịp đề phòng, giận dữ ngẩng đầu nhìn tôi.

Anh ta là kiểu người có ánh mắt ba phần trắng, khi nhìn lên vừa sắc lạnh vừa khắc nghiệt.

“Đừng quên tay tôi bị thương thế nào, dám cắn tôi thì cậu tiêu đời.”

Một lúc sau, tôi rút ngón tay ra, chùi nhẹ vào áo anh.

Rồi bàn tay lại không yên phận mà lần xuống.

Vòng eo của anh ta vừa mạnh mẽ vừa dẻo dai, tôi sờ soạng hai cái mà không khỏi tặc lưỡi.

Bàn tay tôi cứ lang thang khắp lãnh địa thuộc về anh ta, rồi dừng lại khi thấy đôi mắt anh ta đỏ lên và hơi thở gấp gáp.

Việc dừng lại giữa chừng thế này chắc hẳn khiến Đoạn Gia Ngôn rất khó chịu.

Ánh mắt anh ta càng thêm sâu thẳm, nhưng không hề nói một câu xin thua.

Tôi nhếch môi cười:

“Lần sau còn dám không?”

Sói con thì vẫn là sói con.

Chỉ vì tôi tát anh ta một cái trước mặt người khác mà anh ta đã cố ý đi gây sự với cô Hà để trả đũa.

Nhưng tôi sẽ không để anh ta đạt được mục đích. Dù sao, đây là hình phạt.

7

Sau đó vài ngày, Đoạn Gia Ngôn trở nên ngoan ngoãn lạ thường.

Thậm chí khi Trần Du tìm anh, anh cũng chủ động tránh xa.

Trần Du không hiểu vì sao Đoạn Gia Ngôn đột ngột xa lánh mình, hành xử càng lúc càng bốc đồng.

Cô ta còn phối hợp với cô Hà, đến gặp ban giám hiệu để tố cáo tôi về tội bắt nạt học đường.

Trong phòng hiệu trưởng.

Tôi ngồi duyên dáng trên ghế sofa, nhìn cô Hà khóc lóc kể lể một cách khác thường, tố cáo rằng tôi không chỉ bắt nạt Đoạn Gia Ngôn mà còn bắt nạt cả cô ta.

Tôi khẽ giơ tay:

“Nếu tôi bắt nạt cậu, thì sao người bị thương lại là tôi?”

Nếu cô ta liều mạng gây ra chút thương tích cho mình, chuyện này có lẽ sẽ khó mà nói rõ.

Nhưng cô ta lại không đủ tàn nhẫn với chính mình.

Hà đại tiểu thư lập tức nghẹn lời, quay sang nhìn Trần Du cầu cứu.

Trần Du tiếp lời:

“Bạn Hà không có vết thương, nhưng không có nghĩa là Đoạn Gia Ngôn không có. Huống chi, hôm đó Đoạn Gia Ngôn cũng có mặt, phải trái ra sao, gọi cậu ấy vào hỏi là rõ ngay.”

Mặt tôi tối sầm lại, lập tức hiểu ra đây là cái bẫy.

Chẳng trách những ngày gần đây Đoạn Gia Ngôn liên tục tránh mặt Trần Du, thì ra là cố tình tránh né để tôi không cảnh giác.

Hệ thống trong đầu tôi hả hê cười nhạo.

【Đây là báo ứng vì cô không chịu chinh phục Đoạn Gia Ngôn đấy. Hừ hừ, đợi mà xem, cô sắp bị đuổi khỏi trường này như trong cốt truyện gốc rồi.】

【Im đi!】

8

Đoạn Gia Ngôn đi cùng Quan Dịch đến, đối mặt với câu hỏi của hiệu trưởng, anh nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đột ngột trả lời:

“Em không hiểu vì sao bạn Hà và bạn Trần lại có ý kiến lớn với bạn Kim đến mức phải vu khống bạn ấy bạo lực học đường.”

“Đoạn Gia Ngôn!”

Trần Du nhìn anh với vẻ không thể tin nổi, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc:

“Đoạn Gia Ngôn, cậu đừng sợ, ở đây có Quan Dịch, bạn Hà và cả thầy hiệu trưởng. Cứ nói thật, sẽ không ai dễ dàng ép cậu phải thôi học, chuyện hỗ trợ học bổng cậu cũng không cần lo.”

Nói xong, cô ta trừng mắt nhìn tôi.

Nhưng Đoạn Gia Ngôn lại cười nhạt:

“Bạn Trần đang đe dọa tôi sao? Bạn Kim chưa bao giờ bắt nạt tôi, mọi việc tôi làm vì bạn ấy đều là… tự nguyện.”

Trần Du cắn môi, đột nhiên lao tới định kéo áo phía sau lưng của Đoạn Gia Ngôn lên, như thể chắc chắn rằng anh ấy có vết thương.

Đoạn Gia Ngôn né người tránh, sắc mặt tối sầm lại. Anh cười lạnh rồi rút ra một cây bút ghi âm, bên trong là giọng Trần Du kín đáo khuyên nhủ anh đứng ra vạch trần tôi, thậm chí còn đề nghị một số lợi ích.

Nghe qua có vẻ vô hại, nhưng trong hoàn cảnh này thì chẳng khác nào là lời hối lộ để ép anh nói dối.

Tôi bật cười, quả không hổ danh là phản diện, cú đâm sau lưng này thật quá đẹp mắt.

Kết cục, Trần Du bị xử lý kỷ luật vì vu khống bạn học.

Cả Hà đại tiểu thư cũng quay lưng, khai rằng chính Trần Du đã chủ động tìm đến cô ta để bóp méo sự thật.

9

Về đến nhà, tôi gọi Đoạn Gia Ngôn vào phòng.

“Hôm nay tôi rất vui, muốn gì thưởng nấy?”

Đôi mắt đen của Đoạn Gia Ngôn nhìn sâu vào tôi:

“Thật muốn gì cũng được?”

“Nói thử xem.”

Tôi cứ ngỡ anh sẽ yêu cầu tôi thả tự do cho mình.

Nào ngờ anh ta đột nhiên mỉm cười, trong mắt ánh lên chút tinh quái, rồi ghé sát tai tôi thì thầm:

“Tôi muốn tiểu thư hôn tôi.”

Lúc trừng phạt, tôi chưa bao giờ hôn anh ta.

Thưởng cũng vậy.

Tôi không trả lời, lặng lẽ đưa tay ra cởi từng chiếc cúc áo của anh ta.

“Cậu cố ý làm Trần Du hiểu lầm rằng cậu sẽ giúp cô ta, dụ cô ta tố cáo tôi bạo lực học đường, nhưng lại phản bội vào phút cuối. Cậu rất ghét Trần Du à?”

Đoạn Gia Ngôn cười khẩy:

“Một người luôn vô tình xuất hiện trong những khoảnh khắc tôi khốn khổ nhất, nếu là tiểu thư, cậu có tha thứ được không?”

Nếu anh đã không chịu đựng nổi người chứng kiến cảnh khốn khổ của mình như Trần Du, thì còn đối với người khiến anh khốn khổ như tôi thì sao?

Tôi không hỏi, thay vào đó tôi giật phăng chiếc áo sơ mi của anh, kéo anh đến giường.

Rồi tôi kiễng chân, từ từ vuốt nhẹ từ ngực anh xuống.

Đoạn Gia Ngôn mím môi, nhắm mắt lại với vẻ nhục nhã.

Nhìn anh trong trạng thái này khiến tôi càng hứng thú, tiếp tục nghiền ép từng chút.

Trong đầu, tôi không quên mỉa mai hệ thống:

【Dùng tình yêu và lòng tốt để cảm hóa anh ta? Cứu anh ta khỏi bể khổ? Chậc chậc, anh ta chẳng thèm để ý đâu.】

Hệ thống lên tiếng cảnh báo tôi:

【Anh ta chỉ ghét Trần Du, còn đối với cô, chắc chắn là hận đến thấu xương. Cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị mà nhận kết cục đi.】

Tôi nhếch môi, đẩy Đoạn Gia Ngôn nằm xuống giường, tiện tay lấy dây lưng của bộ đồ ngủ.

Dây lưng không dài, nhưng đủ để buộc một chiếc nơ. Phải công nhận, màu trắng và hồng thật sự rất hợp.

Cuối cùng, ngực của Đoạn Gia Ngôn thấm đẫm một tầng bóng loáng, ngay cả trên trán cũng rịn đầy mồ hôi.

Ánh mắt anh nhìn tôi như muốn nuốt chửng. Tôi mỉm cười, nghịch ngón tay mình.

“Muốn không? Nói vài câu dễ nghe xem nào.”

“Tiểu thư, xin cô.”

“Xin tôi điều gì?”

Anh thở dốc, mắt khẽ nheo lại, giọng khàn đặc.

“Ban cho tôi… niềm vui.”

“Ngoan lắm, tiểu thư thưởng cho cậu.”

Khi sự ràng buộc được tháo bỏ, bầy chim bồ câu trắng tranh nhau thoát ra khỏi lồng.

Scroll Up