8

Đầu tháng này, tôi không còn gửi tiền sinh hoạt phí cho gia đình nữa mà chỉ nói với mẹ rằng bất kỳ khoản chi nào cần thiết thì gửi link cho tôi, tôi sẽ thanh toán trực tuyến.

Và đúng như tôi dự đoán, buổi tối hôm đó, anh trai tôi đã gọi điện ngay lập tức.

“Tần Nam, mày không gửi tiền cho gia đình là ý gì? Đừng quên rằng trước đây bố mẹ đã dùng tiền để nuôi dạy mày đấy, chẳng lẽ mày không nên trả ơn cho gia đình à?”

Tôi thản nhiên đáp:

“Đó là tiền của bố mẹ nuôi dưỡng em, liên quan gì đến anh? Anh chưa bao giờ kiếm được một đồng nào cho gia đình mà.”

“Đừng nói lắm, mau chuyển tiền cho tao, tao đã hứa với vợ là sẽ dẫn cả gia đình cô ấy đi ăn bào ngư, tôm hùm tối nay rồi.”

“Anh à, anh cũng sắp ba mươi rồi, chẳng lẽ đến tiền dẫn vợ đi ăn cũng không có sao?”

Anh tôi bị chặn họng, không nói được gì.
Tôi nhân cơ hội cúp máy, và chẳng bao lâu sau, điện thoại của mẹ tôi lại gọi tới.

“Nam à, mẹ muốn nói chuyện với con một chút.”

Tôi không đáp, đã đoán được mẹ định nói gì.

“Anh con sắp lập gia đình rồi, trong tay không thể không có tiền. Con hãy chuyển tiền cho anh con để anh ấy tự lo liệu đi.”

“Đám cưới không phải chuyện nhỏ, con đừng chuyển ít quá, kẻo làm anh con khó xử.”

“Thế còn con thì sao mẹ?”
Chẳng lẽ tiền của con là do gió thổi tới sao?”

“Khi con thức đêm làm dự án, thức trắng không được nghỉ ngơi, thì anh con nằm dài trên ghế sofa chơi game, và chỉ cần giơ tay ra là đòi con năm nghìn để đặt đồ ăn hoặc nạp tiền vào game.”

“Mẹ từng đối xử tốt với con, nhưng với thái độ của mẹ bây giờ, con khó mà không nghi ngờ rằng trước đây mẹ chỉ muốn lợi dụng việc con có thể kiếm tiền cho gia đình.”

“Dù không phải vậy, con đã trả đủ ơn nghĩa cho mẹ và bố rồi, còn anh con có đóng góp gì cho gia đình đâu,”

“Tại sao con lại phải đưa cho anh ấy nhiều tiền như vậy mà thậm chí chẳng nhận lại một lời cảm ơn?

Tôi cúp máy, không muốn nói thêm một lời nào nữa.

Bạn gái tôi nhìn ra nỗi khó xử của tôi, cố tình kể nhiều câu chuyện hài hước để làm tôi vui lên.

Tôi ôm chặt cô ấy, như ôm lấy ánh sáng duy nhất trong đời mình.

“Anh xin lỗi, để em phải chứng kiến mặt xấu nhất của gia đình anh. Anh sợ rằng em sẽ ghét anh vì điều này, không muốn tiếp tục ở bên anh nữa.”

Bạn gái tôi lắc đầu, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, vỗ nhẹ vào đầu tôi.

“Tần Nam là chàng trai dịu dàng nhất trên thế giới này, em sẽ yêu anh mãi mãi.”

“Em tin rằng bố mẹ anh chỉ đang bị chị dâu anh làm cho mờ mắt, trong lòng họ vẫn luôn yêu thương anh mà.”

Tôi không nói gì, cũng không quá chắc chắn về điều đó.

9

Việc tôi không chuyển tiền cho anh trai đã dẫn đến hệ quả là anh ấy cùng với chị dâu và bố mẹ kéo nhau đến công ty làm loạn.

Chị dâu mở miệng nói rằng đứa con trai trong bụng là người nối dõi của dòng họ Tần, nhìn thấy tôi đang làm việc trong công ty, chị ấy còn mắng tôi là

“Chó không bỏ được tật ăn phân, vẫn đang mưu tính chiếm đoạt tài sản của gia đình.”

Nhân viên công ty ai nấy đều nhìn cô ấy như đang nhìn một kẻ ngốc.

Thư ký cố tình mang đến một tập tài liệu để tôi ký:

“Giám đốc Tần, công ty vẫn cần anh quyết định mới xong được.”

Chị dâu ngơ ngác, định giật lấy tài liệu, nhưng thấy thư ký cẩn thận giữ chặt, chị ấy liền hằn học đẩy anh trai tôi một cái:

“Đồ vô dụng! Đây là công ty của anh, sao lại để người ngoài quản lý công việc? Nhỡ cậu ta tự ý lấy trộm tiền của nhà chúng ta thì sao?”

Anh tôi xấu hổ đến mức chẳng biết phải làm sao, anh cố gắng nháy mắt ra hiệu cho tôi để tôi phối hợp với anh.

Sau đó, anh chìa tay ra,

“Em trai, việc này để anh tự giải quyết, không cần em phải lo.”

Chị dâu đắc ý chống tay vào hông,

“Nghe rõ chưa? Kẻ mạo danh kia, mau cuốn gói ra khỏi công ty của chồng tôi! Nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, nói rằng cậu đang lạm dụng tài sản của công ty!”

“Vậy cô báo cảnh sát đi.”

Tôi mỉm cười khiêu khích nhìn chị ta.
Không ngờ cô ta thực sự lấy điện thoại ra.

Anh tôi nhanh chóng giữ chặt chị ta lại,

“Em yêu à, dù sao nó cũng là em trai anh, chúng ta cho nó một cơ hội nữa đi.”

Rồi anh quay sang nháy mắt với tôi,

“Nhiều người đang nhìn thế này, Tần Nam, đừng có không hiểu chuyện, mau chuyển tiền cho anh đi, anh sẽ không làm phiền em làm việc nữa.”

“Nếu em không chuyển thì sao?”

Tôi ném tập tài liệu xuống bàn, chỉ vào bảng tên trên cửa văn phòng phía sau lưng chị dâu và cười nhạt,

“Biết đọc không? Tần Nam – Tổng giám đốc Tập đoàn Tần Thị. Không phải anh trai tôi. Nếu còn làm loạn nữa, chính tôi mới là người báo cảnh sát đấy.”

Chị dâu tức tối quay sang véo tai anh trai tôi,

“Sao anh lại giao công ty cho nó quản lý? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rằng khi con trai ra đời, tài sản nhà họ Tần sẽ thuộc về con chúng ta sao?”

Anh tôi mất mặt, nổi cơn giận chỉ tay vào mặt tôi.

“Tần Nam, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Đây là công ty, làm lớn chuyện không có lợi gì cho em đâu.”

“Anh chỉ muốn lấy một tỷ tệ để cưới vợ thôi, em chuyển tạm từ quỹ công ty ra cho anh dùng, có gì mà không được? Đây không phải công ty của chúng ta sao? Anh là anh trai ruột của em cơ mà!”

Mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh. Chưa ai từng thấy loại người dốt pháp luật như thế.

Dù là ai đi nữa, tự ý rút tiền của công ty cũng là phạm tội! Anh tôi đúng là nói năng mà không biết ngượng.

Mẹ tôi cũng không nhịn được chen vào,

“Nam à, nghe lời mẹ đi, mau chuyển tiền cho anh con đi.”

“Chị dâu con mang bầu, càng ngày cái bùng càng lớn rồi, nhất định phải tổ chức đám cưới ngay, nếu không nhà ngoại cô ấy sẽ thật sự đưa cô ấy đi phá thai đấy.”

“Thì cứ phá đi.”

Tôi thản nhiên đáp.

Đúng lúc này, giám đốc của một bộ phận bước vào báo cáo công việc, thấy tôi đang đứng trong khu vực làm việc, anh ấy vội vàng cười mỉm chào hỏi:

“Giám đốc Tần, tôi có chuyện cần trao đổi với anh.”

Chị dâu lập tức tiến lên, kiêu ngạo nhìn giám đốc và nói:

“Chồng tôi đang ở đây, không đến lượt cậu ta xử lý công việc đâu, cậu cứ trực tiếp nói với chồng tôi.”

Giám đốc nhìn cô ấy đầy khó hiểu,

“Chồng cô là ai vậy?”

Chị dâu tự hào chỉ vào anh tôi phía sau lưng.

Cô ta nghĩ giám đốc sẽ như trong phim, mặt mày biến sắc rồi khúm núm cúi chào anh tôi.

Nhưng tiếc là người ta chỉ nhìn anh tôi đầy bối rối,

“Đây là ai vậy? Lãnh đạo mới của công ty sao?”

Mọi người xung quanh bật cười.
Chị dâu cảm thấy mất mặt, giọng nói càng lớn hơn,

“Cậu mù à? Chồng tôi là chủ công ty này đấy! Không nhận ra ông chủ thì đừng trách cả đời làm nhân viên quèn!”

Sắc mặt giám đốc trở nên khó coi ngay lập tức, anh ấy tiến lại gần tôi, hạ giọng hỏi nhỏ có cần gọi bảo vệ không.

Tôi gật đầu, để họ làm loạn tiếp thế này chỉ ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc của công ty.

Nghe nói bị đuổi ra ngoài, chị dâu lập tức nổi trận lôi đình,

“Tôi là bà chủ của công ty này, các người dám đuổi tôi đi, tôi sẽ bảo chồng tôi đuổi hết các người!”

Bạn gái tôi cũng đến đúng lúc đó, mỉm cười hỏi:

“Vậy cô là bà chủ, thế tôi là gì?”

Chị dâu cảnh giác nhìn bạn gái tôi từ đầu đến chân, sau đó ôm chặt lấy cánh tay anh trai tôi tuyên bố chủ quyền,

“Tôi nói cho cô biết, tôi và chồng tôi sắp kết hôn rồi, con cáo già như cô đừng mơ làm kẻ thứ ba!”

Đây là lần thứ hai cô ta xúc phạm bạn gái tôi trước mặt tôi.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta.

“Cút ra ngoài.”

Chị dâu ôm mặt hét lên,

“Đồ khốn, cậu dám đánh tôi! Cậu là cái thá gì!”

Đúng lúc đó, bảo vệ tới và lập tức lôi chị dâu ra khỏi công ty.

Đến nước này mà chị ta vẫn tin rằng anh tôi là lãnh đạo công ty, liên tục gào thét với anh ấy,

“Anh chết rồi à? Đứng đó nhìn vợ mình bị bắt nạt mà không làm gì sao? Nhanh cứu em, nếu không em sẽ không sinh con cho anh nữa!”

Anh tôi định mắng tôi vài câu, nhưng tôi đã cùng bạn gái rời đi.

Dù sao chuyện gia đình của tôi cũng không nên kéo bạn gái vào.